Cảnh đẹp của thiên nhiên muôn màu, muôn vẻ luôn là đề tài hấp dẫn trong văn học nói riêng. Đây cũng là đề tài chính xuyên suốt dạng văn miêu tả, phân tích, phát biểu cảm nghĩ và nghị luận của các em học sinh. Ngoài những cảnh đẹp gần gũi xung quanh cuộc sống của các em như: ngôi nhà, cây cối, khu vườn,… thì còn có những cảnh đẹp các em khám phá và cảm nhận trong quá trình trải nghiệm như: biển, rừng, núi,… Hãy cùng TopChuan.com tham khảo những bài văn tả cảnh đẹp của núi, rừng hay nhất trong bài viết sau.
Núi Sóc Sơn
Một ngày đầu năm cùng gia đình hành hương về Đền Sóc cầu cho một năm mới gặp nhiều may mắn, bình an em mới có dịp tận mắt cảm nhận vẻ đẹp của ngọn núi nơi ngôi đền ẩn mình, núi Sóc Sơn.
Ngọn núi không mang vẻ đồ sộ của Hoàng Liên Sơn, không làm người ta choáng ngợp nhưng có một vẻ trầm mặc lạ thường. Cảm nhận đầu tiên chính là cảm giác về một chốn linh thiêng với màu xanh ngọc bích. Cả ngọn núi được bao phủ bởi hàng ngàn cây thông, vươn lên thẳng tắp.
Lá cây vươn thẳng lên bầu trời đầy kiêu hãnh. Mỗi chiếc lá nhỏ như đang dang tay ra đỡ lấy những tia nắng tinh khôi tỏa xuống từ mặt trời. Sườn núi thoai thoải mà cũng khiến bao người hành hương về chốn Phật phải nhọc công. Bước dưới những tán thông cảm giác lòng mình nhẹ bỗng, tâm mình tĩnh lại, và nhẹ nhàng thưởng thức chút gió nhè nhẹ của nơi này.
Quả đúng là nơi gặp gỡ của trời và đất, dáng núi trông như một phẩm oản khổng lồ dâng lên các bậc thần linh. Nơi đây, theo truyền thuyết chính là nơi Thánh Gióng cùng ngựa thần bay trở về trời sau khi giúp người dân đánh tan giặc Ân, mang lại thái bình cho nhân dân.
Mỗi ngọn núi con sông chính là một nét điểm xuyết tô điểm cho non sông đất nước Việt Nam, chúng gắn bó với người dân như mẹ như cha, như anh như chị, như những người bạn tâm giao để mỗi người ra đi vẫn luôn mang trong tim mình một hình ảnh rất đỗi thân thương mà vô cùng thiêng liêng.
Núi rừng thơ mộng ở Yên Bái
Văn Chấn – Yên Bái là quê hương thứ hai của em. Nơi đây có núi rừng thật thơ mộng và hùng vĩ.
Đứng ở vị trí nào nhìn xung quanh cũng có thể thấy mình đang đứng giữa muôn trùng của núi. Ở một vị trí thích hợp nhìn ra xa, những rặng núi xanh mờ nhấp nhô nối tiếp nhau chạy dài không bao giờ dứt. Mặt trời buổi sáng vàng rực thường nhô lên ở đó. Dãy núi trước mặt xanh đậm hơn bởi những rừng cây cổ thụ cao to, bởi bạt ngàn tre nứa san sát chen nhau mọc lên.
Những con đường mòn ngoằn ngoèo, dựng đứng vắt ngang sườn núi để lộ màu đỏ của đất. Thỉnh thoảng, ở một quả núi, những hôm trời trong, có thể nhìn thấy những thác nước đổ xuống ầm ầm, tung bọt trắng xóa. Dưới chân núi, một đàn trâu hàng trăm con thung thăng gặm cỏ, tiếng mõ tre đeo trên cổ trâu kêu giòn giã.
Phía sườn núi trước mặt hiện ra những nương chè, nương ngô xanh ngắt. Đẹp nhất là những rừng chuối hoa nở đỏ tươi. Ánh nắng chiều xuống khu đồi trước mặt không đều nhau để lộ ra những vệt vàng sẫm của khu ruộng bậc thang trước mặt và những mảng sáng tối đan xen nhau của khu rừng nứa.
Những dải mây như khói bay là là trên đỉnh núi, khiến ta có cảm giác như núi cao đến tận trời. Con đường vào bản gồ ghề lúc cắt ngang một mảng đồi như dải lụa, lúc chạy thẳng qua một con suối nước chảy trong vắt có thể nhìn thấy tận mắt. Nước suối chảy ào ào ngày đêm làm quay những con nước của mấy chiếc cối giã gạo nhịp lên xuống đều đều, thùm thụp.
Phía trước mặt, một cây cầu bắc ngang qua dòng suối chỉ bằng hai cây gỗ to và dài đặt cạnh nhau, có đoạn chỉ bằng một cây bắc qua tạo nên cảm giác vừa thơ mộng, vừa chênh vênh. Bản làng nằm trong những thung lũng bằng phẳng hơn. Những ngôi nhà sàn rộng thênh thang có thể chứa hàng trăm người, là nơi ăn ở đời này qua đời nọ của người dân nơi đây, thường cách xa nhau cả một quả đồi.
Ngày nay, xen giữa những ngôi nhà sàn là những xóm mới của đồng bào miền xuôi lên khai hoang, làm theo kiểu dưới xuôi. Lác đác đã có những ngôi nhà xây, lợp ngói đỏ khang trang. Chiều xuống, từ những mái nhà khói lam chiều quyện lẫn sương núi mờ ảo và ấm cúng. Từng đàn trâu khua mõ inh ỏi kéo về. Tiếng dê kêu be be, tiếng chó sủa, tiếng gà quang quác đuổi nhau, tiếng loa phóng thanh đặt ở giữa bản, tiếng cười nói, tạo nên một bản nhạc rừng vui tai.
Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng con hoẵng kêu 1-1 lẻ trong rừng sâu gợi nên vẻ hoang sơ của núi rừng. Từ mọi nhà tỏa mùi thơm nồng của cơm nếp xôi, của hương quả chín và mùi thức ăn nướng trên lửa, rán trong chảo, biểu hiện sự ấm cúng của một cuộc sống tự nhiên, mộc mạc nhưng đang dần thay đổi. Bóng áo chàm, áo nâu của những người đi làm nương về, của các cô gái đi cõng nước, của trẻ con chạy lăng xăng… khiến cuộc sống thật sôi động hồn nhiên.
Em rất yêu cảnh đẹp nơi núi rừng quê em.
Rừng quốc gia Ba Vì
Tôi rất thích đi du lịch, vì vậy bất kể khi có dịp nào tôi luôn cố gắng để có thể đi thăm thú thật nhiều nơi. Trong tất cả các nơi tôi từng được tham quan, nơi để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi chính là rừng cấm quốc gia Ba Vì.
Vì đây là lần đầu tiên được đi đến thăm thú một cánh rừng quốc gia nên tôi rất hồi hộp. Từ tối hôm trước, mẹ tôi đã chuẩn bị cho tôi tất cả mọi đồ đạc để có thể có một chuyến đi vui vẻ. Sáng sớm chúng tôi cùng xuất phát từ cổng trường. Được đi tham quan làm lũ trẻ chúng tôi háo hức hơn bao giờ hết. Trên xe chúng tôi không những không mệt mỏi vì phải dậy sớm mà thay vào đó là sự háo hức khi được đi chơi.
Trên xe chúng tôi được giới thiệu những điều cơ bản nhất về rừng cấm quốc gia Ba Vì. Hiện nay, tổng diện tích của rừng 10.814,6 hec-ta thuộc địa giới hành chính của 16 xã thuộc ba huyện của Thành phố Hà Nội và hai huyện của tỉnh Hòa Bình cách trung tâm Hà Nội 60 ki-lô-mét về phía Tây.” Điều này làm tất cả chúng tôi ồ lên vì sự rộng lớn của rừng quốc gia Ba Vì. Không khí, cảnh vật, và thiên nhiên nơi đây làm chúng tôi càng thêm mong chờ về khu vực tham quan.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe ô tô chúng tôi đặt chân đến cổng rừng. Ngay khi đặt chân đến nơi đây, cảnh sắc nơi đây đã làm tôi choáng ngợp vì cảnh đẹp. Rừng quốc gia Ba Vì có khí hậu trong lành, mát mẻ, có nhiều cảnh quan thiên nhiên ngoạn mục với nhiều con suối bắt nguồn từ núi rừng Ba Vì quanh năm nước chảy.
Tiếp theo, chúng tôi được hướng dẫn viên du lịch dẫn đi tham quan khắp nơi. Nơi đây khắp nơi đều là các loại cây từ 1-1 giản đến quý hiếm, từ nhỏ bé đến tất cả những cây cổ thụ. Tất cả chúng đều được chăm sóc kĩ lưỡng bởi các nhân viên nơi đây. Nơi đây ẩn chứa bao điều kỳ thú với sự phong phú và độc đáo của thiên nhiên hoang sơ.
Những cánh rừng nhiệt đới, đan xen trong đó là các cánh rừng ẩm xanh tươi và rừng bụi với nhiều loại cây gỗ quý. Ở đây có ba kiểu rừng: rừng kín thường xanh mưa ẩm á nhiệt đới; rừng kín thường xanh hỗn giao cây lá rộng và cây lá kim á nhiệt đới và kiểu rừng lá rộng thường xanh mưa ẩm nhiệt đới trên núi thấp.
Hệ thực vật nơi đây khá phong phú và đa dạng với 1209 loài thực vật bậc cao thuộc 99 họ, 472 chi, nhiều loài cây quý hiếm như bách xanh, thông, dẻ, lát hoa. Về động vật, có 45 loài thú, 115 loài chim, 61 loài bò sát và 27 loài ếch nhái, trong đó có nhiều loài quý hiếm có tên trong Sách đỏ Việt Nam và thế giới như gà lôi trắng, khỉ, báo, gấu, sóc bay…”.
Tận mắt chứng kiến sự phong phú, tươi tốt, đa dạng của nơi đây làm tôi có cảm giác như đang quay trở về thời nguyên thủy, khi con người chưa vì lợi ích mà nhẫn tâm tàn phá rừng và động vật một cách bừa bãi. Nơi đây không khí trong lành, tươi mát hơn bất cứ nơi nào tôi từng biết.
Tiếp theo, chúng tôi được dẫn đi ngắm phong lan rừng cùng với các loài hoa ở nơi đây. Loài hoa làm tôi ấn tượng nhất chính là loài hoa cúc quỳ vàng rực rỡ giữa núi rừng xanh mát nơi đây. Vì không phải vào mùa nên hoa không nở rộ như mùa thu, nhưng dù vậy, vẻ đẹp của loài hoa nơi này cũng đủ in đậm trong tâm trí tôi.
Hoa cúc quỳ lại nở rộ khoe sắc vàng rực rỡ giữa rừng đại ngàn tràn đầy sức sống mãnh liệt. Hoa là biểu tượng của núi rừng Ba Vì nơi đây, biểu tượng cho tình yêu chung thủy, tỏ ý kiêu hãnh không bao giờ chịu khuất phục, như thách thức với sự khắc nghiệt của thiên nhiên.
Sau khi ngắm hoa, chúng tôi tiếp tục đi sâu vào trong rừng. Càng đi sâu thì cảnh sắc thiên nhiên càng hiện ra trước mắt lũ trẻ chúng tôi. Giữa thiên nhiên rộng lớn, lũ trẻ chúng tôi càng nhỏ bé hơn bao giờ hết, điều này làm tôi có cảm giác như được đất mẹ, được thiên nhiên bao bọc. Thỉnh thoảng chúng tôi gặp những con suối róc rách, trong veo, nhiều lúc là những chú sóc, chú khỉ đột nhiên xuất hiện làm bọn trẻ chúng tôi vui hơn bao giờ hết.
Dù phải về nhà nhưng trên xe tôi vẫn cố gắng quay lại để nhìn lại cánh rừng nguyên sinh một lần nữa. Xe dù đi xa nhưng màu xanh mát của rừng vẫn hiện ra cho tới mãi một lúc sau. Khi quay về tâm trí tôi vẫn còn lưu luyến cảm giác khi được đến thăm thú rừng quốc gia Ba Vì, tôi tự hứa nhất định sẽ quay lại nơi đó một lần nữa.
Hành trình về rừng Cúc Phương
Mùa hè năm ngoái quả thực là một mùa hè mang lại cho em nhiều ý nghĩa với chuyến hành trình về rừng Cúc Phương. Một cuộc gặp gỡ thú vị với một cánh rừng nguyên sinh ít ỏi còn lưu giữ được của Việt Nam.
Có lẽ ấn tượng đầu tiên chính là một cánh rừng xanh như một viên ngọc bích dưới nền trời xanh thẳm! Từ cổng vào tới khu nhà sàn nghỉ dưỡng khoảng hai mươi cây số. Thu xếp xong tư trang, chúng em được chia nhóm và được giao thời gian biểu cho các hoạt động khám phá ở đây. Mỗi nhóm nhỏ cùng nhau lựa chọn khu vực yêu thích và khởi hành chuyến hành trình.
Đây là một cánh rừng khá đặc trưng của khí hậu nhiệt đới nước ta, cây dây leo mọc chằng chịt qua các thân cây gỗ lớn, chúng quấn lấy thân cây chủ mà vươn lên. Có những bụi dây leo không biết đã sống nhờ như vậy từ bao giờ, chỉ biết chúng đan vào nhau tới mức khó mà nhận ra đâu là tán lá cây chủ, đâu là của cây sống gửi!
Cây gỗ ở đây đều là các cây lá rộng, tán lá lớn, chúng phân thành từng tầng khác nhau vì mỗi loài cây thích nghi với lượng ánh sáng khác nhau. Có những cây hướng sáng, chúng vươn lên thật cao, bỏ lại chút tia nắng yếu ớt lọt xuống phía dưới cho những loài ưa bóng râm hơn. Cứ như thế chúng cùng tồn tại.
Dưới khu rừng khá nguyên sơ này, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp vài chú sóc dạn người, vài chú cáo với ánh mắt đầy vẻ đề phòng. Những chú sóc nhỏ nhanh nhẹn tìm kiếm trên mặt đất những hạt quả, hai chân trước đưa lên rất khéo léo như hai cánh tay đỡ lấy những phần thức ăn đưa lên miệng ăn ngon lành.
Những chú cáo trông có vẻ như đang tìm kiếm bạn bè để trút một nỗi niềm gì đó! Có những khu được chỉ dẫn là có rắn, gà rừng hay chim chóc… Chúng em cứ thả sức lang thang tìm kiếm và thưởng thức không khí trong lành, yên tĩnh tách biệt những nơi dân cư sinh sống.
Cuối ngày ai cũng mỏi nhừ bắp chân vì vốn không quen đi bộ xa và leo dốc như thế nhưng ai cũng vui và không ngớt kể cho nhau nghe những điều thú vị trong một ngày khám phá. Một chuyến đi chưa đủ để cho chúng em cảm nhận hết sinh thái của những khu rừng Việt Nam nhưng có một điều chắc chắn rằng chúng em đã gắn bó với rừng hơn và cảm nhận được nhịp thở của rừng.
Rừng cọ xanh biếc
Phú Thọ quê tôi có rừng cọ bạt ngàn xanh biếc. Trải qua bao đời, rừng cọ ấy luôn là người bạn thân thiết của người dân nơi đây.
Từ bên kia sông Thao, nhìn về phía núi xa xa thấy thấp thoáng những rừng cọ. Quê tôi có những ngọn đồi trùng điệp. Những quả đồi tròn. Không phải là những đồi thông, những dải bạch đàn hay cây tràm ta thấy ở nhiều nơi mà là một rừng cọ với những tán lá xanh mát rượi.
Tôi còn nhớ những buổi chiều, tôi cùng đám bạn ở làng lại rủ nhau vào rừng cọ. Trong rừng cọ có biết bao nhiêu cây, từ cây tế, sim, mua và cả mật ong rừng. Nhưng chúng tôi vào đó để hái quả cọ ăn. Thân cây cọ không được nhẵn cho lắm, thế mà có đứa leo được đến tận ngọn để hái quả.
Ngày bé, tôi gầy còm, ốm yếu nên chỉ dám đứng ở dưới gốc cây, chờ các bạn ném quả xuống thì nhặt, gom lại để chia nhau. Lâu lâu, tôi lại về quê. Mỗi lần đi ngang qua những ngọn đồi bạt ngàn cọ cao vút, thẳng tắp với những tàu lá xanh thẫm xòe ô như muốn che mưa che nắng, tôi lại thấy lòng xao xuyến lạ thường.
Kí ức tuổi thơ tôi ngập đầy màu xanh của rừng cọ ngút ngàn, cọ xòe ô che nắng, che cho tuổi thơ em mát lành như lời mẹ ru, như lời cô dạy em hát, múa theo nhịp phách cung đàn… Giờ đây, tôi đã lên thành phố sống. Nhưng những kí ức về dòng sông Lô, đồi chè, rừng cọ trong tôi vẫn thật thiêng liêng và có lẽ sẽ không bao giờ phai nhòa trong tim tôi.
Sau này tôi đã tìm và đọc rất nhiều bài thơ, bài văn của nhiều tác giả viết về trung du, về rừng cọ. Tôi đặc biệt thích bài văn “Rừng cọ quê tôi” của tác giả Nguyễn Thái Vân. Bài văn được ví như sự lột tả hết hình ảnh về cây cọ. Nó cũng là hình ảnh tượng trưng cho Phú Thọ quê tôi: “Chẳng có nơi nào như sông Thao quê tôi, rừng cọ chập chùng. Thân cọ dài như thanh kiếm sắc vung lên. Gió bão không thể nào quật ngã”.
Rừng cọ, hình ảnh dù chỉ đứa trẻ lên ba, hay một cụ già râu tóc bạc phơ cũng dễ hiểu 1 bàn chân lí: Phú Thọ – rừng cọ quê hương mình: trường tôi học, núp trong rừng cọ. Nhà tôi ở trong rừng cọ…”. Với người dân Phú Thọ quê tôi, dù đi đâu, làm gì thì vẫn nhớ về rừng cọ quê mình. Ở đó, kí ức tuổi thơ lam lũ trở về. Chính những hình ảnh về sông Lô, rừng cọ đã làm tôi nhớ mãi.
Tôi luôn nhớ rừng cọ thân thương quê mình. Trong tôi lại ngân vang câu hát: “Cọ xòe ô che nắng, râm mát đường em đi…
Vẻ đẹp của núi rừng Tây Bắc
Trở về sau chuyến đi dài ngày. Hà Nội vẫn ồn ào xe cộ, vẫn những dãy nhà cao tầng mọc san sát nhau, vẫn hàng quán, đèn điện sáng trang hoàng. Bỗng nhớ Tây Bắc đến thế! Tôi đã đi rất nhiều nơi của tổ quốc nhưng lại chưa bao giờ có một chuyến đi nhiều cảm xúc đến vậy.
Khởi đầu hành trình, ai ai cũng mang trong mình niềm háo hức tới mất ngủ. Có biết bao những tiếng cười, những lời dặn dò và những cái bắt tay của mọi người chào chúc chúng tôi lên đường tìm về với những vẻ đẹp tiềm ẩn của miền Tây Bắc tổ quốc như tiếp thêm cho chúng tôi thêm nghị lực để khởi hành.
Đường lên Tây Bắc đẹp đến lạ kỳ: rất quanh co, trắc trở nhưng cũng đầy vẻ mênh mông thơ mộng. Tôi còn ngây ngất tưởng như không có nơi nào trên đất nước này đẹp hơn thế khi lái xe trải nghiệm vẻ đẹp nơi đây. Còn nhớ một bài hát nào đó về Tây Bắc miêu tả nơi đây với “núi vút cao trùng mây”, “suối sâu, đèo cao”.
Điều dễ nhận thấy khi đặt chân đến mảnh đất nơi đây đó chính là nhịp điệu cuộc sống đã đổi thay rất nhiều so với nơi phố thị. Trái ngược hẳn với dòng người hối hả, vội vã và những dòng xe chạy ồn ào náo nhiệt ở thành phố phồn hoa thì nơi đây, con người và cảnh vật đều rất giản đơn, bình dị, không có những dãy nhà cao tầng mà chỉ có núi và núi.
Núi thẳng đứng, núi trùng trùng điệp điệp, núi cao nối tiếp núi cao. Không những khác về quang cảnh mà cách sinh hoạt của con người nơi đây cũng rất khác. Họ giản 1-1 hòa mình vào thiên nhiên. Con người mưu sinh trên từng vách đá mà vẫn tươi tắn, hồn nhiên, đầy sức sống, chân thật và rất thân thiện. Tôi khó có thể quên được nụ cười ngây thơ, hồn nhiên của các em bé thơ khi chúng tôi đưa những thanh kẹo nhỏ làm quà cho chúng.
Tôi đi qua những dãy núi xanh ngắt, vẻ đẹp khiến cho tôi không còn sợ độ cao nữa. Những ngày sống giữa đại ngàn, tôi say sưa với cảnh vật và con người. Với Tây Bắc, tôi có tình yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống và con người nơi đây một cách mãnh liệt. Trên hết, tôi hạnh phúc vì đã thực hiện được hy vọng, ước mơ ngày còn bé là được ngắm vẻ đẹp đất nước quê hương tôi.
Núi Bà Đen quê em
Tây Ninh quê em là miền đất cao với nhiều di tích lịch sử văn hóa và danh lam thắng cảnh. Núi Bà Đen là 1 trong những di tích lịch sử văn hóa nổi tiếng ở quê em.
Bước chân gần đến núi ta sẽ thấy ngọn núi sừng sững hiên ngang giữa trời mây. Vẻ đẹp ấy tạo cho du khách sự thích thú khi đến tham quan. Bước vào cổng núi, nổi bật hơn cả là một bức tượng lớn được làm theo mỗi năm trong 12 con giáp, kèm theo những bồn hoa đầy màu sắc và các vòi nước phun rơi như mưa.
Con đường dẫn vào núi làm bằng xi măng. Vừa đi du khách sẽ được thưởng thức vẻ đẹp muôn màu, muôn vẻ của thiên nhiên. Hồ nước xanh biêng biếc với rất nhiều những con thiên nga đang bơi lội tung tăng, những chuồng thú nuôi hoang dã cùng với những hàng cây kiểng xanh tốt.
Đi được một lúc ,thì con đường lên núi lại biến thành những tảng đá làm thành bậc thang. Ở đây còn có các trò chơi cho người lớn và thiếu nhi. Lên núi du khách có thể đi bằng cáp treo hay máng trượt và đi bộ. Nhưng thích thú nhất vẫn là đi bộ. Trên con đường hành trình du khách sẽ thấy những rừng cây âm u.
Những sợi dây leo to lớn, rắn chắc bám chặt vào những cây rừng. Dốc đá cheo leo hiểm trở. Có cả những chú khỉ tinh nghịch đang leo trèo trên các cành cây. Nhìn lên trên ta sẽ thấy chùa Bà với dòng người lũ lượt đang thắp hương cầu nguyện. Mùi khói bay xa qua các hàng cây rừng, lên trên là một tượng phật lớn đang nằm nghỉ .Tiếp đến là chùa Hang với nhiều tượng phật Ông, phật Bà. Đi tiếp là hang Gió với nhiều trận gió mù mịt đen tối rồi suối Vàng với dòng nước màu vàng lấp lánh.
Trên đỉnh núi từ sáng đến chiều đều có mây trắng vờn quanh. Núi Bà Đen thấp thoáng sau làn sương mỏng, trông càng thêm huyền ảo. Đứng trên đỉnh núi ta có cảm giác như đứng trên thiên đình rộng lớn. Những cảnh đẹp tuyệt vời giữa không trung bàng bạc hơi sương.
Vẻ đẹp núi Bà Đen quê em hiện ra hùng vĩ, oai nghiêm nhưng thơ mộng. Nơi đây đã nuôi dấu cán bộ cách mạng. Dáng núi đã in sâu vào lòng mỗi con người khi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Tây Ninh.
Rừng thông gắn với kỉ niệm thời thơ ấu
Thời thơ ấu – Mỗi khi nhắc đến ba tiếng ấy, trái tim tôi lại thổn thức. Bao nhiêu kỉ niệm êm đẹp về thời thơ ấu, nhưng chỉ có rừng thông xanh là tôi yêu quý nhất.
Những buổi chiều tà, tôi cùng các bạn vào rừng thông câu cá. Ngồi ở phiến đá bên dòng suối thả mồi, chúng tôi trò chuyện rôm rả, hết trên trời lại dưới biển. Khi phao động, chúng tôi giật cần. Những chú cá rô phi viền đỏ lóng lánh giãy đành đạch trên đám cỏ xanh.
Hoàng hôn xuống, chúng tôi ra về với những chú rô phi béo mập. Ôi, đẹp làm sao những buổi chiều đi nhặt củi về, ngồi nghỉ dưới gốc thông, tôi lắng nghe tiếng dòng suối thủ thỉ tâm tình. Tiếng thông reo vi vu như một điệu đàn bất tuyệt. Một lần bị mẹ mắng, tôi chạy vào rừng thông.
Ngồi dưới gốc cây nghe tiếng đàn du dương ấy, bao nhiêu nổi giận vừa trào dâng, bao nhiêu cái mệt mỏi đều như tan biến đâu hết. Tiếng đàn thông, tiếng tâm sự của dòng suối ru tôi vào giấc ngủ êm đềm. Khi tỉnh dậy, mặt trời sắp lặn, tôi luống cuống ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà.
Những buổi sáng tôi thường đi học sớm, lên lối trong rừng thông, tôi lắng nghe tiếng chim thánh thót: “Ríu ran kẽ la- Là lời của chim”. Tôi ngắt một bông hoa ở bên bờ suối. Chao, bông hoa mới đẹp chứ. Những giọt sương đọng ở cánh hoa long lanh như những hạt ngọc. Rừng thông xanh rì reo vi vu trong gió. Ôm lấy cây thông, áp tai mình vào, tôi như nghe thấy tiếng thổn thức của mầm xanh.
Đến giờ học, tôi chạy vụt đi, bông hoa còn vương lại trên cành thông, những hạt phấn vàng li ti bay bay… Có những buổi học về sớm, tôi lang thang trong rừng thông. Chọn lấy một cây cao nhất, tôi ôm lấy thân cây và đo xem mình có cao bằng nó không, tưởng mình phải bằng nửa cây thông, không ngờ chỉ bằng 1 trong những phần tư.
Nằm gối đầu trên gốc thông, xoài người xuống thảm cỏ xanh rờn, tôi lấy truyện ra đọc. Tiếng thông reo vi vu, gió thổi mát rượi làm cho câu chuyện cổ tích tôi đang đọc như hiện ra trước mắt. Những buổi tối bọn con gái rủ nhau ra chơi rừng thông để hứng gió, bọn con trai chúng tôi vừa nhác thấy chúng nó ở đầu rừng đã xộc ra huơ tay múa chân, miệng thét inh ỏi làm cho bọn con gái sợ hãi chạy tán loạn.
Chủ nhật được nghỉ, chúng tôi vào rừng chơi đánh trận giả. Cây thông cùng reo vi vu như chào mừng tôi. Dòng suối cũng chảy róc rách như kể chiến công của tôi, còn tôi thì kiêu hãnh nhìn bốn phía. Mùa nước lũ, thông giận dữ lung lay cành lá làm cho nước sợ hãi sủi bọt. Khi mùa xuân đến, thông bỗng cười xòa, vi vu suốt ngày đêm.
Mùa xuân đã dệt cho thông một chiếc áo xanh rờn. Được thấy ánh mặt trời, được đón làn gió mát, được ngắm hoa đẹp, được nghe suối chảy và tiếng nói cười của chúng tôi, thông lại được suốt ngày vi vu ca hát cùng đàn chim xinh…
Đấy! Rừng thông xanh của tôi là như thế đấy! Nó như một “người mẹ hiền” của tôi, lúc vui cũng như buồn, rừng thông xanh đều cùng tôi chia sẻ. Đã bao mua xuân qua, rừng thông xanh của tôi đều giữ được “tính tình” cũng như giữ được vẻ đẹp màu xanh. Nó mãi mãi vẫn là kí ức tươi đẹp nhất trong cuộc đời của tôi.
Có thể bạn thích: