Mỗi chúng ta đều lớn lên từ dòng sữa ngọt ngào của mẹ, những lời hát ru ầu ơ và những câu chuyện kể dân gian của bà. Tâm trí chúng ta đã in đậm dấu ấn với bao nhân vật quen thuộc. Đó là chàng Thạch Sanh tốt bụng, kiên cường, là thằng Lý Thông độc ác, gian tà và đặc biệt là cô Tấm dịu hiền bước ra từ quả thị. Những nhân vật ấy đã răn dạy chúng ta bài học sống lương thiện, ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác… Nhưng văn học là chất liệu của ngôn từ, hình tượng ấy không hiện lên một cách trực quan, rõ ràng mà sống trong trí tưởng tượng của chúng ta. Đã bao giờ bạn thử phác họa trong đầu mình chàng Thạch Sanh, thằng Lý Thông hay cô Tấm như thế nào chưa. Gương mặt, đường nét, dáng hình của họ ra sao, xinh đẹp hay xấu xí, có phản ánh tính cách và bản chất của họ hay không? Mỗi chúng ta sẽ có cho mình những bức chân dung về cô Tấm theo ấn tượng của riêng mình. Mời các bạn tham khảo một số bài văn tả cô Tấm trong truyện Tấm Cám mà TopChuan.com đã tổng hợp trong bài viết dưới đây.
Bài văn tả cô Tấm số 4
Nếu ở xứ sở xa xôi của vùng đất châu Âu, có nàng Lọ Lem với mái tóc vàng óng ả, đôi mắt xanh biếc, sâu hun hút thì ở Việt Nam, trong câu chuyện dân gian “Tấm Cám” có một cô Tấm mang những nét đẹp của người con gái Việt.
Vì cha mẹ mất sớm, Tấm phải ở với mụ dì ghẻ và đứa con gái của mụ là Cám, phải làm việc quần quần suốt ngày, không lúc nào ngơi tay. Bởi vậy bụi bẩn, lấm lem của cuộc sống vất vả luôn bám lên vẻ ngoài của Tấm. Nhưng kỳ thực, Tấm là một người con gái xinh đẹp với dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng trẻo, hồng hào. Khuôn mặt tròn trịa, tươi tắn tựa như vầng trăng đêm rằng đầy đặn, sáng ngời.
Đôi mắt của Tấm trong veo như làn nước mát ẩn dưới đôi lông mày cong cong như dáng núi mùa xuân. Đôi mắt ấy linh hoạt, khi buồn, khi vui, khi chất chứa nhiều nỗi niềm như phản chiếu thế giới tâm hồn của cô. Đôi môi hình trái tim như tô điểm cho gương mặt Tấm nét ngọt ngào, đằm thắm. Mái tóc đen huyền, óng mượt như làn suối, thướt tha được cuốn gọn gàng trong chiếc khăn mỏ quạ. Mái tóc ấy lúc nào cũng thoang thoảng hương bưởi, hương thơm nhẹ nhàng mà vấn vương.
Tấm có đôi bàn tay búp măng xinh xắn nhưng vì làm việc quần quật cho mẹ con dì ghẻ mà nó đã chai sần, lấm leo, thậm chí còn bị trầy xước. Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ, trong trẻo tựa như tiếng chim ban mai buổi sớm. Khuôn mặt xinh đẹp thường xuyên lấm tấm những giọt mồ hôi lăn dài trên gò má ửng hồng vì nặng nhọc, vất vả. Không được cha mẹ chăm chút, sắm sửa áo quần nên hình ảnh quen thuộc của Tấm là trong bộ áo váy đã sờn cũ, còn có vài mảnh vá.
Nhưng có lẽ cô Tấm đã trở về đúng vẻ đẹp vốn có của mình, thậm chí hóa tiên nữ vào ngày cô đến trẩy hội và thành hoàng hậu của một nước. Cô xúng xính trong bộ váy mớ ba mớ bảy, rực rỡ, bồng bềnh thu hút mọi ánh nhìn của mọi người tham gia lễ hội. Nụ cười của cô tươi tắn, rạng rỡ, tràn đầy sức sống của thiếu nữ tuổi mười tám đôi mươi. Cho đến khi nương nhờ nhà bà cụ têm trầu, cô lại dịu dàng đúng chất của người con gái Việt Nam trong bộ quần áo tứ thân, chăm chỉ giúp bà quét nhà, làm cơm, têm trầu.
Cuối cùng, cô Tấm cũng được hưởng hạnh phúc bên cạnh nhà vua và cũng mãi là một hình tượng xinh đẹp trong đời sống tinh thần của nhân dân bao thế hệ.
Bài văn tả cô Tấm số 8
Từ nhỏ, tôi đã được nghe bà kể rất nhiều câu chuyện cổ tích hay. Trong những câu chuyện ấy, tôi thích nhất là truyện Tấm Cám với hình ảnh cô Tâìn đẹp người, đẹp nết.
Tuy phải làm việc sớm khuya vất vả, dầm mưa dãi nắng nhưng làn da Tâm vẫn mịn màng và trắng trẻo. Cô có dáng người thon thả và vóc người dong dỏng cao. Khuôn mặt trái xoan của cô luôn toát lên vẻ trong sáng, hiền dịu. Nhìn Tấm, chắc chắn ai cũng bị thu hút bởi vẻ đẹp chân chất của cô – vẻ đẹp của những cô thôn nữ hay lam hay làm. Một phần vẻ đẹp ấy được thể hiện qua đổi mắt.
Tấm có đôi mắt bồ câu vừa thơ ngây, vừa trung thực, luôn thấp thoáng những nét buồn thăm thẳm. Hai hàng mi dài cong vút làm đôi mắt Tấm đã đẹp lại càng thêm duyên dáng. Đôi lông mày lá liễu không dày mà cũng không thưa ôm gọn lấy cặp mắt buồn. Cô Tấm có suối tóc đen, dày, mượt chảy trên bờ vai tròn lẳn, buông đài sau lưng. Bàn tay búp măng thon thả với năm ngón tay thon dài, mềm mại và mỏng mảnh chứa đầy vẻ kiêu sa.
Sống lam lũ, vất vả quanh năm nơi nhà mụ dì ghẻ cay độc, Tấm chỉ được mặc những bộ quần áo rách nát, cũ kĩ: những chiếc quần vải thô nhuộm bùn bạc phếch, những chiếc áo nâu sồng vá chằng vá đụp. Và nữa, cuộc sống ở đó thật đau đớn, tủi cực làm sao! Tưởng rằng những điều đó sẽ giết chết dần sắc đẹp của Tấm. Nhưng không, vẻ đẹp thuần khiết của cô không hề lu mờ, tàn phai mà còn ngày một thêm hoàn mĩ. Suối tóc của cô càng thêm đen mượt, nước da của cô càng thêm trắng trẻo. Cứ như thế, theo thời gian, Tấm ngày càng xinh đẹp.
Hãy nhìn cảnh cô Tấm mỉm cười sau khi thử giày thêu ở đêm hội năm nào. Chao ôi! Lúc ấy vẻ đẹp của Tấm mới hiện lên rõ nét làm sao! Trông cô đẹp như một nàng tiên giáng trần vậy. Trong bộ xiêm y lộng lẫy, khuôn mặt trái xoan của cô sáng bừng lên, nổi bật giữa muôn vàn khuôn mặt của các cô gái khác. Đôi môi hình trái tim mọng đỏ của cô như một bông hoa nở vào buổi sáng chưa xoè hết cánh, kín đáo khoe sắc thắm. Hai hàm răng đều tăm tắp như những hạt ngô non và trắng loá như muối biển lấp ló giữa hai vành môi, ẩn giấu một vẻ đẹp trang nhã kiêu kì. Nụ cười duyên dáng đó có một sức hút kì lạ, làm ai nhìn cũng phải ngỡ ngàng, mê mẩn trước vẻ đẹp đầy đặn của trang tuyệt sắc giai nhân trẻ tuổi mà họ sắp tôn làm hoàng hậu.
Tấm là một cô gái bất hạnh. Mẹ cô chết từ hồi cô còn bé. Sau đó mấy năm thì cha cô cũng qua đời. Tấm phải ở với mụ dì ghẻ cay nghiệt là mẹ của Cám. Có lẽ những bất hạnh ấy đã để lại trong đôi mắt Tấm những nét buồn thăm thẳm, đã làm Tấm trưởng thành từ khi còn thơ bé.
Lúc còn nghèo khổ cũng như lúc đã trở thành vợ vua, Tấm vẫn luôn giữ bản chất cần cù, chịu thương chịu khó, hay lam hay làm của người lao động. Trong cung, sống trong cảnh giàu sang nhung lụa, Tấm vẫn tự tay giặt quần áo cho vua. Không chỉ thế, Tấm còn rất hiểu thảo với mẹ cha. Tuy sống sung sướng trong hoàng cung, nàng vẫn không quên ngày giỗ của cha. Nàng xin phép vua vể nhà để soạn cỗ cùng mẹ kế…
Những tưởng con người hiền lành, hiếu nghĩa ấy sau gần một phần tư cuộc đời chịu khổ sẽ được hưởng phần đời còn lại hạnh phúc, vui vẻ bên nhà vua. Nhưng sự đời đâu có dễ dàng như vậy. Để được hưởng cuộc sống bình yên, vui vẻ đó, Tấm đã phải trải qua bao gian truân, khổ cực. Nàng đâu có ngờ rằng, ngày giỗ cha ấy chính là ngày định mệnh của cuộc đời nàng. Khi trèo lên cây cau để xé lấy một buồng cúng cha, Tấm đã bị mẹ con Cám chặt cây cau hại chết. Kể từ đó, Cám chính thức trở thành hoàng hậu và phần đời đầy gian truân của Tấm bắt đầu.
Cô Tấm xinh đẹp, dịu hiền. Cô Tấm chân chất, chịu thương chịu khó. Cô Tấm kiên quyết, bền bỉ đấu tranh chống lại cái ác để giành lấy hạnh phúc của mình. Cô Tấm đẹp người đẹp nết ấy là biểu tượng của nhân dân Việt Nam.
Bài văn tả cô Tấm số 7
Cô Tấm có hoàn cảnh gia đình rất đáng thương. Mẹ cô mất từ khi cô còn nhỏ, bố cô vì cô đơn nên lấy vợ hai nhưng cũng chẳng sống thêm với cô được bao lâu. Vậy là Tấm chung sống cùng một mái nhà với bà dì ghẻ độc ác và đứa em cùng cha khác mẹ vừa đanh đá vừa chua ngoa tên là Cám. Họ đều ghét Tấm và bắt nạt cô như con ở trong nhà. Tuy nhiên điều đó không làm cho cô Tấm bớt xinh đẹp và nết na.
Cô Tấm có vóc dáng vô cùng mảnh mai và tha thướt duyên dáng. Khuôn mặt cô thanh thoát trái xoan, nước da trắng trẻo càng làm nổi bật lên đôi mắt đen lay láy trong vắt của cô. Mũi cô nhỏ nhắn dọc dừa, đôi môi đỏ chúm chím xinh xinh khiến cô càng thêm xinh đẹp, nhất là khi cô đội lên đầu chiếc khăn mỏ quạ truyền thống. Mái tóc cô đen nhánh dài như suối, lúc nào cũng được cô chải bới gọn gàng sau gáy.
Cả ngày từ sáng sớm tinh mơ tới khi đêm xuống, cô Tấm đầu tắt mặt tối với đủ thứ việc nhà do mẹ ghẻ bắt làm, cô còn phải làm cả phần việc do cô Cám lười biếng đùn đẩy. Thế mà Tấm vẫn rất chi là siêng năng chăm chỉ, chẳng khi nào than phiền tới nửa lời. Vận chiếc áo tứ thân màu nâu cũ đã sờn bạc, cô lặng lẽ quét nhà, quét sân, chăm sóc vườn tược, tới cây bắt sâu, nấu cơm giặt giũ, lau chùi sắp xếp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp từ trong ra ngoài không có lấy một điểm gì chê được.
“Đẹp người đẹp nết” là câu nói xứng đáng dành cho cô Tấm. Tấm lòng nhân hậu bao dung, độ lượng của cô mới là điều khiến em vô cùng khâm phục. Bị hai mẹ con nhà Cám âm mưu hãm hại năm lần bảy lượt, cô Tấm thảo hiền phải ngậm đắng nuốt cay chịu biết bao nhiêu là ấm ức, thậm chí còn bị dì ghẻ xô ngã cây mà chết, lại còn bị hóa kiếp thành nào là chim, là cây xoan, là quả thị… Thế mà khi được trở lại thành người cô vẫn rộng lòng tha thứ, xin Vua thả cho mẹ con Cám đi.
Thực sự, cô Tấm vô cùng xứng đáng được tận hưởng một cuộc đời sung sướng và hạnh phúc mãi mãi về sau bên người chồng yêu thương mình. Qua truyện cổ tích Tấm Cám em càng hiểu hơn câu nói của dân gian “Ở hiền thì lại gặp hiền – Người ngay thì được Phật, Tiền độ trì”.
Bài văn tả cô Tấm số 5
Bống bống bang bang
Lên ăn cơm vàng, cơm bạc nhà ta
Chớ ăn cơm hẩm, cháo hoa nhà người
Câu ca nghiêng nghiêng sắc hương dân tộc, gợi lại tuổi thơ, ùa về trong suy nghĩ bóng dáng một người con gái nết na, dịu dàng, lại xinh đẹp, là hình tượng đẹp nhất trong lòng mỗi đứa trẻ thơ – nàng Tấm.
Tấm đẹp, dường như mọi cái đẹp của trời đất đều hiện hữu trong hình dáng người con gái ấy. Làn da nàng trắng tựa ngọc trai dưới vạn dặm biển. Mái tóc nàng mềm mại như mây muôn trùng cao. Và đặc biệt đôi mắt nàng sâu thăm thẳm như đáy nước mùa thu. Màu mắt sáng và trong hơn bất kì chiếc gương nào, chỉ khẽ rung động nơi cuối mắt cũng đủ làm đổ vỡ cả muôn sắc hoa. Hàng lông mi dài và cong vút, mỗi khi chớp mắt như tấm rèm rủ xuống trước động tiên nga. Đôi lông mày thanh tú, mang sắc xuân mơn mởn cho đôi mắt diễm lệ.
Đôi mắt của nàng, ánh sáng tỏa ra từ sóng mắt mang vẻ đẹp trong sáng, hiền lương, đại diện cho cái đẹp, cho cái thiện của cuộc đời. Khi bàn hàn, Tấm hiện lên trong cái áo yếm sờn cũ, bạc màu, chiếc váy đen màu sương gió,lam lũ, vất vả, trong ráng chiều nhạt nhạt, tay mò cua bắt ốc, miệng vẫn hát vang bài ca yêu đời, yêu người. Còn khi khoác lên mình bộ xiêm y lộng lẫy, chiếc mấn xinh xinh, đôi giày thêu phượng thì nàng thôn nữ kia bỗng lột xác thành một vị chúa tiên, kiều diễm, xinh đẹp lại yểu điệu, dịu dàng, bước đi trong đám đông hội náo nhiệt lại càng nổi bật như đóa phù dung mọc giữa rừng cỏ dại, đài các và kiêu sa.
Đọc Tấm Cám, có lẽ hình ảnh ấn tượng nhất chính là hình ảnh nàng Tấm bước ra từ quả thị. Quả thị vàng tươi đầu giường bà lão bỗng nhảy ra ngoài. Rồi từng lớp vỏ thị dần dần được tách ra đem theo một làn khói nửa trắng nửa tím tràn ra, giăng kín cả căn phòng. Xung quanh, làn khói tím huyền ảo. lung linh thấp thoáng bóng hình một nàng tiên sắc áo trắng muốt, thanh khiết như mặt trời. Mái tóc nàng vấn sau đầu, buộc bằng một sợi dây cũng trắng muốt, lại cài thêm vài nhánh hoa màu sắc tười sáng.
Nàng uyển chuyển bước, đôi chân đi giày thêu nạm ngọc, mỗi bước như in hoa trên nền đất. Khi nàng bước đi, sợi dây ngọc rung đeo ở thắt lưng reo lên nghe như tiếng gió, tiếng thần tiên. Căn nhà tranh vách đất xập xệ không làm bớt đi chút nào phong thái thần tiên của Tấm mà ngược lại còn làm nàng trở nên xinh đẹp, huyền ảo hơn. Khuôn mặt Tấm vẫn xinh đẹp như thế, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên chút màu sương khói, chút gì đó có phần dày dặn hơn, tự tin hơn và sang trọng hơn.
Ngay sau đó, nàng bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Từng góc gian nhà, từng việc làm, nàng đều cẩn thận hết mức. Mọi thứ qua đôi bàn tay khéo léo của nàng đều trở nên sạch sẽ, ngăn nắp như thể Tấm thật sự đã trở thành tiên, hóa phép cho mọi vật. Xong xuôi mọi việc, vỏ thị lại mở ra, nàng Tấm lại bước vào như chưa từng xuất hiện. mọi việc vừa rồi như thể chỉ là một cơn mơ
Nàng Tấm là minh chứng rõ nhất của câu “ Người ngay thì được Phật Tiên độ trì”. Vẻ đẹp và tấm lòng của nàng đã giúp nàng hết lần này đến lần khác hồi sinh khỏi móng vuốt của người dì ghẻ và Cám, trở nên xinh đẹp như nàng tiên khi bước ra từ quả thị. Đóng trang sách lại rồi nhưng hình ảnh nàng Tấm ẩn ẩn hiện hiện bước ra từ vỏ thị vẫn hiện mãi trong tâm trí em, thúc đẩy em trở thành một người chăm chỉ và thiên lương.
Bài văn tả cô Tấm số 1
Trong truyện cổ tích Tấm Cám, em thích nhất là nhân vật Tấm. Tấm là một cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết.
Tuy phải dầm mưa dãi nắng mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ suốt ngày nhưng làn da Tấm vẫn rất trắng trẻo. Cô có dáng người mảnh dẻ, đôi bàn tay nhỏ nhắn. Khuôn mặt trái xoan của cô trong sáng và hiền hậu. Đôi lông mày dài hình lá liễu, hàng mi đen cùng đôi mắt vừa thơ ngây vừa trung thực nhưng ánh mắt cũng đầy cương quyết. Mái tóc đen mượt che phủ bờ vai tròn lẳn buông dài sau lưng, thỉnh thoảng cô búi lên gọn gàng đằng sau gáy.
Đôi môi cô phớt hồng tự nhiên, nhỏ chúm chím như nụ hoa chưa nở và chiếc cằm hơi chẻ đôi duyên dáng. Sống lam lũ, vất vả nơi nhà mẹ ghẻ nên Tấm không có nhiều quần áo đẹp, quanh năm suốt tháng cô chỉ mặc mỗi một chiếc quần vải thô nhuộm bùn đã bạc phếch và cái áo nâu vá chằng vá đụp cùng cái áo yếm đã cũ mèm. Vậy nhưng bộ quần áo đó cũng không làm lu mờ và mất đi vẻ đẹp thuần khiết, mộc mạc của cô. Và khi được khoác lên mình bộ quần áo lộng lẫy lấy ra từ mấy chiếc lọ xương cá bống chôn ở chân giường để đi trẩy hôi, Tấm bỗng đẹp như một nàng tiên khiến ai nấy cũng phải trầm trồ, thán phục.
Lúc còn nghèo khổ cũng như khi đã trở thành hoàng hậu, là vợ của vua, Tấm vẫn giữ được bản chất cần cù, chịu khó của người lao động. Trong cung, đôi bàn tay gầy gầy xương của Tấm hằng ngày vẫn giặt quần áo cho vua và khi về nhà giỗ mẹ, Tấm vẫn leo lên cây cau hái trái cúng cha. Con người hiền lành, hiếu nghĩa đó đã trải qua biết bao nhiêu cơ cực, đắng cay, bị mẹ con Cám chặt cây hại chết, Tấm hóa thành chim vàng anh xinh đẹp để được ở bên vua. Vàng anh bị giết, Tấm hóa thành cây xoan đào. Xoan đào bị chặt lấy gỗ làm khung cửi, Tấm từ khung cửi cất tiếng tố cáo kẻ ác. Khung cửi bị đốt, Tấm hóa thành cây thị để từ quả thị trở lại thành người. Con người đôn hậu ấy đã đấu tranh quyết liệt chống lại sự gian ác và cuối cùng cũng được trở về bên vua.
Em rất thích nhân vật cô Tấm, cô xinh đẹp, dịu hiền, chân chất, chịu thương chịu khó. Cô Tấm bền bỉ đấu tranh chống lại các ác để giành lại hạnh phúc là hình ảnh tiêu biểu cho người Việt Nam.
Bài văn tả cô Tấm số 2
Những câu chuyện cổ tích đã trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu, là những kỷ niệm đầy ngọt ngào của tuổi thơ, qua lời kể của bà của mẹ, đưa em vào giấc ngủ dịu êm. Trong số những nhân vật cổ tích ấy, em thích nhất là cô Tấm trong truyện Tấm Cám, người con gái dịu hiền, nết na, trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả cuối cùng cũng có được hạnh phúc xứng đáng.
Trong truyện, người ta không miêu tả rõ ngoại hình của cô Tấm, chỉ nói cô là người con gái đẹp, lại chăm chỉ, cần cù. Thế nên trong suy nghĩ của em đã có những hình dung riêng về hình ảnh cô Tấm. Cô Tấm hẳn là người con gái đẹp, đó không phải là vẻ đẹp quá đỗi sắc sảo, mà đó là vẻ đẹp phúc hậu, dịu dàng, khiến người ta muốn yêu thương che chở. Dáng người cô không cao lắm, chỉ tầm 1m60, thân hình mảnh mai, nhưng không phải quá gầy, mà nhìn rất khỏe mạnh. Dù quanh năm phải làm những công việc đồng áng vất vả, nhưng cái nắng của mặt trời cũng không thể làm đen đi nước da trắng mịn màng của cô Tấm, trái lại còn làm cho làn da cô thêm phần khỏe khoắn. Cô có một khuôn mặt tròn trĩnh, phúc hậu, vầng trán cao vừa phải, nhìn vừa thông minh vừa dịu dàng.
Đôi mắt của cô không quá to, đó là đôi mắt hai mí, sáng long lanh với rèm mi đen nhánh, phía trên là đôi lông mày lá liễu, đen tự nhiên mà không cần một loại bút kẻ mày nào cả. Cô có cái mũi nhỏ nhắn, cánh mũi gọn, có độ cao vừa phải, nhìn hài hòa với tổng thể gương mặt. Khuôn miệng cô Tấm chúm chím như đóa hoa còn chưa nở hẳn, hai cánh môi hồng nhạt trông thật duyên dáng yêu kiều. Cô Tấm có mái tóc dài tới tận thắt lưng, mái tóc ấy suôn thẳng, đen nhánh, nhưng thường được cô Tấm chít khăn, quấn gọn quanh đầu, chỉ để lộ cái đuôi gà cong cong. Đôi tay của cô vì quanh năm quen làm lụng, nên không được mềm mại thon nhỏ như bàn tay của nhiều cô gái khác, mà hơi chai sần và thô một chút. Là con ghẻ nên cô Tấm không có nhiều quần áo đẹp như Cám, quanh năm cô chỉ quanh quẩn với bộ áo nâu sòng, với chiếc váy màu đen, tuy nhiên, quần áo dù cũ kỹ cũng chẳng thể che giấu nổi vẻ đẹp thanh xuân của người thiếu nữ.
Cô Tấm là một người con gái rất hiếu thảo, luôn hết lòng chăm lo cho gia đình, dù bị mẹ ghẻ hành hạ, em gái coi thường nhưng cô Tấm vẫn cố hết sức làm lụng mà chẳng kêu ca, chính vì tấm lòng nhân hậu, lương thiện của cô Tấm nên hết lần này đến lần khác cô được Bụt ra tay giúp đỡ. Về sau, cô còn trở thành hoàng hậu được nhà vua yêu quý, hết lòng chiều chuộng và trải qua nhiều sóng gió, Tấm đã dần trưởng thành và mạnh mẽ hơn, sẵn sàng chống lại những người đang tâm hãm hại mình để giành lấy hạnh phúc cho bản thân. Đó là một trong những điều mà em thích nhất ở cô Tấm.
Cô Tấm là người phụ nữ điển hình cho vẻ đẹp của phụ nữ Việt Nam, vừa đẹp người lại đẹp nết, dám vùng lên chống lại số phận, để giành lấy hạnh phúc cho bản thân. Em rất yêu thích nhân vật cô Tấm, vì nhân vật này đã mang đến cho em nhiều bài học có ý nghĩa trong cuộc sống.
Bài văn tả cô Tấm số 12
Em rất thích đọc truyện cổ tích. Và trong tất cả những câu chuyện cổ tích em từng đọc thì em ấn tượng nhất với nhân vật cô Tấm.Một nhân vật trong câu chuyện cổ tích Tấm Cám.
Cô Tấm có hoàn cảnh vô cùng đáng thương. Mẹ mất sớm cha cô đi lấy vợ hai. Nhưng chẳng bao lâu cha cô cũng qua đời. Cô ở với dì ghẻ và con riêng của dì ghẻ là Cám. Hai mẹ con Cám không yêu thương gì Tấm mà luôn tìm cách hãm hại cô. Dù chịu nhiều tủi hờn nhưng Tấm vẫn hết sức xinh đẹp lại nết na thùy mị.
Tấm có thân hình mảnh mai. Khuôn mặt trái xoan với làn da trắng nõn căng mọng. Đôi mắt bồ câu đen láy, trong vắt như hòn bi ve. Cặp lông mày lá liễu càng làm nổi bật hơn vẻ đẹp của đôi mắt ấy. Tấm có chiếc mũi dọc dừa, rất cân đối với khuôn mặt. Bên dưới chiếc mũi nhỏ nhắn đó là một đôi môi đỏ chúm chím. Tấm có một mái tóc dài mượt và đen láy, luôn được cô vấn lên gọn gàng cột lại bằng một chiếc khăn mỏ quạ truyền thống. Nhìn tổng thể Tấm chẳng khác gì một tiên nữ với một vẻ đẹp trong sáng và thành thiện.
Sống với mẹ con Cám Tấm phải làm việc quần quật cả ngày. Từ sáng sớm tinh mơ cho đến khi tối muộn. Có những hôm cô phải đi chăn trâu ở tận bên làng xa. Rồi phải đi mò cua bắt ốc. Tấm còn phải làm cả những phần việc của Cám do Cám lười mà đùn đẩy cho cô. Thế mà Tấm vẫn rất chi là siêng năng chăm chỉ, chẳng khi nào than phiền tới nửa lời. Vận chiếc áo tứ thân màu nâu cũ đã sờn bạc, cô lặng lẽ quét nhà, quét sân, chăm sóc vườn tược, tới cây bắt sâu, nấu cơm giặt giữ, lau chùi sắp xếp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp từ trong ra ngoài không có lấy một điểm gì chê được.
Tấm còn là một người có sức sống mạnh mẽ, sự sống của Tấm chính là sự sống của cái thiện trong xã hội, mặc dù bị mẹ con Cám hại chết hết lần này đến lần khác những Tấm vẫn hồi sinh, hóa thân thành cây con chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi và cuối cùng là quả thị. Và đến cuối cùng Tấm cũng có được hạnh phúc của chính mình khi được về sống với nhà vua. Và mẹ con Cám phải trả giá cho những hành động độc ác của chính mình.
Cô Tấm xinh đẹp, dịu hiền lại chịu thương chịu khó.Cô Tấm đẹp người đẹp nết ấy là biểu tượng của nhân dân Việt Nam. Qua truyện cổ tích Tấm Cám em càng hiểu hơn câu nói của dân gian “Ở hiền thì lại gặp hiền- Người ngay thì được Phật, Tiên độ trì”.
Bài văn tả cô Tấm số 11
Truyện cổ tích Việt Nam “Tấm Cám” là một trong những bài học làm người quý báu mà các nhà văn dân gian đã để lại cho chúng ta, với triết lý nhân sinh “Ở hiền gặp lành” người xưa muốn nhắc nhở chúng ta nên ăn ở hiền đức tự nhiên sẽ tránh được tai vạ, giống như nhân vật Tấm trong truyện.
Tấm là một người con gái đẹp người đẹp nết, cô có dáng người mảnh mai duyên dáng không thua kém gì các tiểu thư đài các, chẳng cần phải nhung lụa gấm vóc, Tấm vẫn đẹp một cách giản dị, mộc mạc với chiếc áo tứ thân kín đáo. Tấm là một người chăm chỉ, chịu khó, cô làm mọi việc được giao, từ nấu cơm, quét dọn nhà cửa, trồng rau làm cỏ, mọi việc Tấm làm đều gọn gàng, tinh tươm.
Chỉ là một cô gái mỏng manh yếu đuối nhưng Tấm phải làm việc suốt ngày, chẳng khi nào được nghĩ đến chuyện ăn ngon mặc đẹp, được nghỉ ngơi, đi chơi đi hội. Tấm hiền lành và chịu thương chịu khó là thế, cô còn có tính thương người, giúp đỡ mọi người ngay cả cô em con của dì ghẻ luôn ganh ghét mình, Tấm luôn phải làm phần việc mà Cám lười biếng đùn đẩy nhưng không bao giờ than phiền.
Tấm yêu thương ngay cả với một chú cá, bắt được cá bống nhưng lại đem thả dưới giếng rồi hàng ngày gọi cá lên cho cơm ăn, đối đãi và yêu thương như với một con người. Con người như Tấm không bao giờ biết thù hận, căm ghét hay oán trách ai, bởi cô Tấm có một lòng bao dung rộng lượng, dù biết hai mẹ con dì ghẻ đã hãm hại mình đến chết nhiều lần nhưng đến sau cùng Tấm cũng bỏ qua tất cả và tha thứ cho họ.
Em yêu thích nhân vật cô Tấm và qua nhân vật ấy em càng vững vàng tin vào một điều rằng ở hiền thì được gặp lành, cái thiện sẽ luôn chiến thắng cái ác.
Bài văn tả cô Tấm số 9
Tuổi thơ của mỗi người luôn gắn liền với những khúc hát ru của mẹ, trong những câu chuyện cổ tích của bà. Những kí ức tuổi thơ của chúng ta gắn liền với hình ảnh của chàng Thạch Sanh dũng cảm, hình ảnh cô Tấm dịu hiền. Đó là những hình ảnh mà không ai không cảm thấy quen thuộc. Riêng đối với em thì hình ảnh của cô Tấm đọng lại trong kí ức của em những ấn tượng vô cùng đặc biệt, đó là hình ảnh của một người con gái dịu hiền, nhưng cũng là biểu tượng của sức sống mạnh mẽ của người lành, cái thiện trong cuộc sống và trong xã hội mà chúng ta sinh sống.
Cô Tấm trong truyện cổ tích Tấm Cám là một người con gái xinh đẹp, hiền lành, chăm chỉ làm việc. Sống với mẹ con Cám, Tấm phải làm việc quần quật, từ chăn trâu, mò cua bắt ốc và những công việc nhà, Tấm không bao giờ than thở hay trách móc mà luôn hoàn thành công việc của mình một cách tốt nhất. Tấm là một cô gái hiền lành, đảm đang, không chỉ vậy Tấm còn là một người con hiếu thảo, một người chị mẫu mực luôn nhường nhịn cho em mình là Cám.
Mặc dù mẹ con Cám luôn đối xử bất công đối với Tấm nhưng Tấm vẫn rất hiếu thảo, đối xử với mẹ Cám như người mẹ ruột của mình, bất cứ nhiệm vụ nào mẹ Cám giao cho Tấm thì Tấm luôn hoàn thành. Đối với Cám, Tấm luôn nhường nhịn, khi Cám trút hết giỏ tép của tấm vào giỏ của mình và nhận lấy phần thưởng là chiếc yếm đào thì Tấm tủi thân quá cũng chỉ biết khóc chứ không giận hờn, trách móc gì Cám cả.
Tấm còn là một người có sức sống mạnh mẽ, sự sống của Tấm chính là sự sống của cái thiện trong xã hội, mặc dù bị mẹ con Cám hại chết hết lần này đến lần khác những Tấm vẫn hồi sinh, hóa thân thành cây con chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi và cuối cùng là quả thị. Tấm không đầu hàng trước cái ác mà đấu tranh đầy mạnh mẽ, trước sức mạnh của cái thiện, Tấm đã giành chiến thắng, được hạnh phúc bên nhà vua, mẹ con Cám phải trả giá cho những tội ác mình gây ra
.
Cô Tấm dịu hiền đã đi vào tâm thức của rất nhiều thế hệ trẻ thơ ở Việt Nam, nuôi dưỡng trong tâm hồn những đứa trẻ những giá trị đầy tốt đẹp, đó chính là sự thắng thế của cái thiện với cái ác, cùng lời giáo dục đầy nhân văn, ở hiền gặp lành, gieo nhân nào thì gặp quả ấy.
Có thể bạn thích: