Thầy giáo nhà thơ Hồ Viết Bình quê quán ở thành phố Vinh tỉnh Nghệ an. Anh nguyên là giảng viên trường Đại Học sư phạm kỹ thuật Thành phố Hồ Chí Minh nay đã nghỉ hưu. Hiện nay anh đang sống tại thành phố Hồ Chí Minh. Thơ là niềm đam mê của anh, anh viết rất chân thật và giản dị về cuộc sống xung quanh anh. Anh đã có nhiều bài thơ được đăng báo chí. TopChuan.com xin giới thiệu những bài thơ hay của anh.
Bài thơ: Khi mô về lại Huế
KHI MÔ VỀ LẠI HUẾ
Thơ Hồ Viết Bình
Em hỏi tôi khi mô về lại Huế
Tôi thẫn thờ nhớ Huế quá đi thôi
Đêm sông Hương thuyền ai lững lờ trôi
Một giọng hò chơi vơi trên sông nước.
Câu Nam ai sao mà nghe tha thiết
Điệu Nam bình da diết lắng trong tim
Em ở đâu tôi mải miết đi tìm
Tà áo tím nghiêng nghiêng vành nón lá.
Huế của tôi mộng mơ an yên quá
Gặp em rồi người lạ hoá thân quen
Cầu Tràng tiền rực rỡ ánh sáng đèn
Đâu che được ánh trăng đêm thơ mộng.
Thuyền và người bồng bềnh trên sông nước
Say, say rồi màu tím biếc Huế ơi
Nhớ mùa Đông ngoài trời mưa rả rích
Trà Cung đình nghe nhạc Trịnh lắng sâu.
Cuộc đời kia cứ hối hả đi đâu
Hãy về Huế, Phu Văn Lâu đang đợi
Cơm hến, bánh bèo, kẹo mè, bột lọc
Mạ làm rồi, mạ khóc nhớ tới anh.
Bài thơ: Mùa hoa sữa
MÙA HOA SỮA
Thơ Hồ Viết Bình
Thu đã về rồi em biết không
Mùi hương hoa sữa toả thơm nồng
Anh vẫn nhớ hoài thu năm ấy
Anh nắm tay em má ửng hồng.
Mấy độ thu rồi em nhớ không
Kể từ ngày đó em lấy chồng
Không thể nào quên bàn tay nhỏ
Nắm chặt tay anh nóng tình nồng.
Hoa sữa nở rồi em thấy không
Ngào ngạt hương bay khắp phố đông
Gợi nhớ ái tình trong trắng ấy
Hình bóng người xưa dấu đáy lòng.
Bài thơ: Trăng rơi
TRĂNG RƠI
Thơ Hồ Viết Bình
Đêm rằm ngắm ánh trăng soi
Tìm xem chú cuội đang ngồi ở đâu
Ước làm một cánh chim câu
Bay lên trời biếc xoa đầu cuội chơi.
Chị Hằng rơi xuống giếng khơi
Ước làm cá bạc để bơi cùng nàng
Đêm rằm ngắm ánh trăng vàng
Tuổi em mười sáu mơ màng xa xôi.
Lấy gàu múc ánh trăng rơi
Được cùng chị Nguyệt lên trời hái sao
Đêm rằm lồng lộng trời cao
Ô kìa chú cuội rơi vào mắt em.
Bài thơ: Bão trong lòng mẹ
BÃO TRONG LÒNG MẸ
Thơ Hồ Viết Bình
Các con ơi hãy ôm cho chặt
Mặc gió mưa nó quật, nó xiên
Bên con đã có mẹ hiền
Giang tay che chở các con yên lòng.
Gió nghiêng ngả, gió lồng, gió đập
Mưa liêu xiêu nước ngập mênh mông
Mẹ đây vừa chạy vừa trông
Cha con ngoài biển đã không kịp về.
Mấy lần trước cha về rất sớm
Cơn bão này đổi hướng quá nhanh
Thuyền cha phải chạy loanh quanh
Tìm nơi trú ẩn yên lành được không?
Con có biết bão trong lòng mẹ
Gió ngoài kia không thể sánh bằng
Ôm con mẹ ngóng tin chồng
Mặc cho bão Ác mẹ không nản lòng…!
Con có thấy mây hồng kéo tới
Đoàn thuyền kia phấp phới cờ về
Cha con dựng lại mái che
Ngày mai dong duổi thuyền bè ra khơi.
Bài thơ: Hẹn em tháng bảy
HẸN EM THÁNG BẢY
Tác giả Hồ Viết Bình
Anh vẫn đợi em tháng bảy mùa ngâu
Về đi nhé gặp nhau anh sẽ nói
Mùa ngâu trước anh ra đi vồi vội
Biền biệt hoài chưa nói được tiếng yêu.
Bao năm qua sống trên đảo tiền tiêu
Đêm ngắm trời cao thấy chàng Ngưu đang đợi
Đàn chim nhỏ mang cầu Ô thước tới
Gặp Chức Nữ rồi nước mắt lại rơi rơi.
Anh thầm kêu đàn chim nhỏ kia ơi
Bắc cho tôi chiếc cầu qua biển cả
Về bên em tháng bảy chiều êm ả
Anh về rồi em vội vã đi đâu?
Chỉ được gặp nhau vào những mùa ngâu
Về đi nhé, ở đâu về em nhé
Rồi sẽ qua những tháng ngày bi quan tẻ
Về nghe anh nói khẽ tiếng yêu thương.
Bài thơ: Thăm xứ Nghệ
THĂM XỨ NGHỆ
Thơ Hồ Viết Bình
Em đến thăm quê tôi
Vào 1 chiều mùa hạ
Xứ Nghệ ơi đẹp quá
Tựa như một bức tranh.
Đồi chè bát ngát xanh
Hướng dương vàng sắc nắng
Biển Cửa Lò cát trắng
Pù mát rợp bóng cây.
Dòng Lam xanh màu mây
Êm đềm con thuyền nhỏ
Tiếng rì rào của gió
Mát rượi những chiều hè.
Em ngồi trên bờ đê
Nghe điệu hò ví dặm
Gừng cay muối vẫn mặn
Sâu đậm tình chân quê.
Người ơi xin đừng về
Hãy thăm ngôi nhà Bác
Lũy tre xanh toả mát
Ngan ngát mùi hương sen.
Đảo Lan Châu bình yên
Đền Cuông làm em nhớ
An Dương Vương mất nỏ
Gieo mình xuống biển khơi.
Bãi Lữ đẹp tuyệt vời
Bình minh nơi biển cả
Thác Xao La êm ả
Giục giã những bước chân.
Muốn ghé thăm một lần
Hang Thẩm Ồm hoang dã
Rừng Quỳ Châu xanh lá
Cho thoả lòng ước mong.
Bài thơ: Tìm lại tuổi thơ
TÌM LẠI TUỔI THƠ
Hồ Viết Bình
Anh về nhặt lại tuổi thơ
Vương trên bến nước bên bờ sông Lam
Chiều chiều gặp gió nồm nam
Mía ngô xào xạc, ngút ngàn nương dâu.
Tìm em, em ở nơi đâu
Để con đò dọc quay đầu sang ngang
Bóng em mất hút sau làng
Để câu ví dặm bẽ bàng môi anh.
Anh về níu lại dòng Xanh
Sông ơi đừng chảy cất dành tuổi thơ.
Bài thơ: Ngọn gió nào?
NGỌN GIÓ NÀO?
Thơ Hồ Viết Bình
Ngọn gió nào đi ngang qua khung cửa
Làn tóc em buông xõa cứ bay bay
Ngoài vườn kia cúc trắng đã nở đầy
Se se lạnh lá vàng bay trên phố.
Chiếc khăn thêu em vẫn quàng trên cổ
Thơm nồng nàn mùi hoa sữa đắm say
Vai kề vai tay nắm chặt bàn tay
Truyền hơi nóng ngất ngây chờ đông tới.
Thoả những ngày cách xa nhau vời vợi
Em mỏi mòn chờ đợi cánh chim xa
Gió hanh hao mang thu trở về nhà
Ngày gặp lại hai ta cùng đối ẩm.
Mây vàng ơi! Hãy trôi đi chầm chậm
Để lòng ai gặm nhấm kỷ niệm xưa
Thạch thảo hoa tim tím nở cuối mùa
Thổi nhè nhẹ, heo may về rồi đó.
Bài thơ: Mơ
MƠ
Thơ Hồ Viết Bình
Đêm đêm tôi vẫn nằm mơ
Một bàn tay mẹ, một bờ vai cha
Tỉnh ra nước mắt nhạt nhòa
Mình không còn mẹ, mất cha lâu rồi.
Còn cha mẹ thật tuyệt vời
Làm sao đừng để cuộc đời mẹ đau
Dù cho ăn cháo ăn rau
Cũng không được để nát nhàu tim cha.
Người là chỗ dựa cho ta
Khi gặp bão tố phong ba cuộc đời.
Bài thơ: Sen vươn mặt hồ
SEN VƯƠN MẶT HỒ
Thơ Hồ Viết Bình
Hỏi sen, sen ở dưới ao
Có bao giờ thấy tanh tao mùi bùn
Sen cười: nắng gió mưa tuôn
Thân lấm bùn đất em luôn giữ mình.
Chắt chiu tinh túy đất sình
Tặng đời những đoá hoa xinh tuyệt vời
Linh thiêng hội tụ đất trời
Toả hương dìu dịu lòng người bình yên.
Mặc cho mưa gió đảo điên
Sen luôn đứng thẳng vươn lên mặt hồ
Mặc cho sóng vỗ xô bờ
Hương sen thoang thoảng vỗ về yêu thương.
Có thể bạn thích: