Phỉ Ngã Tư Tồn tên thật là Ngải Tinh Tinh, sinh ngày 26/12/1978 tại Hồ Bắc. Cô là một trong số những nhà văn trẻ hiện đại của Trung Quốc, nổi tiếng với những tác phẩm được đăng trên mạng Tấn Giang – một trong những trang truyện hàng đầu tại đất nước này. Phỉ Ngã Tư Tồn đã có cho mình hơn 20 tác phẩm, trong đó có tới hơn 10 truyện đã được mua bản quyền chuyển thể thành phim và đã nhận được phản ứng tích cực từ phía khán giả. Những câu truyện của Phỉ Ngã Tư Tồn mang đến những tiếc nuối cho người đọc. Cô cho rằng, mình là một người có cái nhìn khá lạc quan, trong cuộc sống luôn cảm thấy mình may mắn và hạnh phúc. Nữ tác giả luôn mong muốn điều này đến với tất cả mọi người, vì vậy hãy để những ngang trái chỉ xảy ra trong truyện mà thôi. Cốt truyện súc tích, gần như mang 1 kết cục, motip chung nhưng lại không hề nhàm chán, luôn hấp dẫn người đọc phải khám phá đến tận cùng. Sau đây, hãy cùng TopChuan.com xem qua những tác phẩm hay nhất của cô nhé.
Gấm rách
Đây có thể xem như một tác phẩm mang đậm phong cách “mẹ kế” của Phỉ Ngã Tư Tồn, những câu chuyện tình bi ai chạm đến trái tim độc giả một cách tự nhiên nhất mà cũng lấy đi nhiều nước mắt nhất. Trong cái dư vị ngọt ngào của tình yêu là những cay đắng, lo sợ, là giữa những nụ cười nhưng chực rơi giọt nước mắt, là những trái tim yêu thương nóng bỏng nhưng được điều khiển bởi những cái đầu quá đỗi lạnh lùng. Một tình yêu được xây dựng trên hận thù liệu sẽ đi về đâu?
Phó Thánh Hâm – nhân vật nữ chính bi thương nhất trong các tác phẩm ngôn tình. Cô phải sống thay phần đời cho người cha quá cố của mình, phải đứng ra gánh vác những trách nhiệm nặng nề còn lại bởi đó là tâm huyết cả đời của cha cô, bởi sau lưng cô còn có một đứa em gái cần được bảo vệ. Cô chấp nhận vứt bỏ chiếc nhẫn đính hôn cùng Giản Tử Tuấn để liên thủ với Dịch Chí Duy – người căm thù gia đình cô nhất bởi cô không còn sự lựa chọn nào khác, bởi cô đã bị dồn vào bước đường cùng.
Nhiều lần đã từng nhắc nhở mình không được vướng vào lưới tình với con người này bởi anh quá thâm trầm, quá khó đoán, quá thủ đoạn nhưng rồi không thể cưỡng cầu lại con tim, cô vẫn trầm luân vào đó, vẫn đi vào ngõ hẹp để rồi không biết làm cách nào để quay đầu.
Dịch Chí Duy – người đàn ông thành đạt, bản lĩnh nhưng lại có một cái đầu quá lạnh. Gia đình anh bị phá vỡ bởi bố của Phó Thánh Hâm, bố anh nhảy lầu tự sát, người mẹ đáng thương của anh trở nên điên điên khùng khùng, một mình anh phải gánh trên vai trọng trách của gia đình khi mới hơn mười tuổi.
Nỗi hận của anh quá lớn, nó phủ định hết tất thảy, cả những thổn thức, rung động của con tim. Anh hết lòng đào tạo Thánh Hâm, cho cô cái anh muốn cho, sắp đặt sẵn con đường mà cô phải đi, dự liệu trước cái bẫy mà cô sẽ phải đối mặt. Có lẽ, anh yêu Thánh Hâm thật sự, tuy nhiên, tình yêu ấy được xây dựng trên nền tảng của sự hận thù, một tình yêu đầy vụ lợi, không đủ sức để anh có thể tha thứ cho những lỗi lầm của gia đình cô, kiên quyết dồn ép cô vào đường cùng.
Tình tiết truyện được đẩy lên cao trào khi cô phát hiện ra bức màn bí mật đằng sau. Người em gái cô hết lòng thương yêu và bảo bọc, người đàn ông từng một thời hết lòng chăm sóc, người đã từng là vị hôn thê của cô. Cái cô đặt cược cho ván bài này quá lớn, đó là cả tình yêu và tính mạng của mình. Liệu rồi, tình yêu ấy liệu có được đền đáp, có giúp Dịch Chí Duy ngừng lại mũi tên trả thù đã được lắp sẵn, chỉ chờ đợi giờ phút phóng đi? Hãy cùng đọc truyện và cảm nhận nhé.
Đông Cung
Đây là tác phẩm nổi tiếng của Phỉ Ngã Tư Tồn và cũng chính là tác phẩm ghi dấu tên tuổi của cô trong lòng độc giả. Một cuốn tiểu thuyết tuy không quá dài nhưng lại là một câu chuyện được kể rất dài, là cả một quãng đời đằng đẵng của nhân vật, là những khoảng bi ai và chồng chất những nối đau.
Tiểu Phong – nàng cửu công chúa của Tây Lương, người con gái được vua cha sủng ái nhất. Nàng như một đoá hoa xinh đẹp, là cơn gió phiêu du vô định nơi thảo nguyên xa xôi, vì cầu thân mà phải đến Trung Nguyên làm thái tử phi. Sống trong chiếc lồng sơn son thếp vàng ấy nhưng vẫn không giam hãm được bản tính ương ngạch vốn có của nàng: trốn ra ngoài cung đi chơi, uống rượu, đi giúp người và cả đi kỹ viện..
Lý Thừa Ngân – đương kim thái tử của trung nguyên rộng lớn, người mang trong mình những dã tâm, hoài bão lớn trong chốn cung đình đầy tranh chấp ngày xưa. Có lẽ đó là cuộc sống và cũng là số mệnh của chàng, sinh ra là như vậy, có chăng những gì làm được chỉ là chấp nhận điều đó mà thôi. Vì cầu thân, chàng buộc phải lấy người con gái mình không yêu – nàng công chúa của một đất nước Tây Vực xa xôi.
Suốt bao nhiêu năm, hắn sủng ái một người con gái khác, đối với nàng chỉ là sự ghét bỏ. Những cuộc cãi vã xảy ra thường xuyên, dường như lúc đó hai con người ấy trút bỏ hết hình tượng và thân phận của bản thân, đối mặt với nhau bằng những gì chân thật nhất. Một biến cố đã mang hai người lại với nhau, sự đồng điệu trong tâm hồn được tìm thấy. Một cặp oan gia cứ ngỡ là sẽ ghét bỏ mãi đến cuối cùng lại yêu nhau bằng những rung động sâu thẳm nhất.
Thế rồi, cao trào được đẩy lên khi mảnh ký ức từ ba năm trước ùa về, vừa đẹp đẽ lại vừa thê lương. Gặp gỡ Cố Tiểu Ngũ và đem lòng yêu mến con người ấy có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất nhưng cũng khiến nàng chịu nhiều đau khổ nhất. Được cùng chàng ngắm sao, hát cho chàng nghe, được nghe chàng kể chuyện, vì nàng chàng đã thi đấu với Hách Thất, giết được vua sói mắt trắng, bắt cho nàng một trăm con đom đóm,… Tình yêu ấy đẹp đẽ nhưng cũng thật mong manh biết bao, mọi thứ dễ dàng vỡ vụn như bong bóng xà phòng.
Chàng trai Cố Tiểu Ngũ ấy đã ra đi mãi mãi vào ngày hai người họ thành thân, để lại mình nàng với nỗi đau nước mất, nhà tan. Chiếc dây lưng chàng để lại cùng với câu nói đi rồi sẽ về sẽ mãi không trở thành hiện thực, chàng đi rồi mà có về đâu. Nàng hận hắn đến vậy, hận hắn đã khiến nàng trở thành tội nhân của Tây Lương, hận hắn cướp đi những người nàng yêu thương nhất, hận hắn đã lợi dụng tình yêu của nàng. Hắn – là Cố Tiểu Ngũ và cũng chính là Lý Thừa Ngân.
Nước sông Quên, đặng quên tình. Nó đã giúp nàng quên đi ký ức đau khổ ấy trong ba năm ngắn ngủi, để rồi một lần nữa nàng lại chấp nhận tình cảm ấy, con người ấy của Lý Thừa Ngân. Để rồi, khi ký ức được tìm lại, khi tình cảm chỉ vừa chớm nở, nàng sẽ phải lựa chọn như thế nào, tình cảm của hai người sẽ đi về đâu? Cùng đón đọc qua bộ truyện này nhé.
Thiên sơn mộ tuyết
Lại một tác phẩm khác được chuyển thể thành công của Phỉ Ngã Tư Tồn, cũng là tác phẩm lấy đi của độc giả nhiều nước mắt đến vậy. Ngay từ cái tên thôi nhưng đã khiến độc giả cảm nhận được cái u uất, đơn độc của nó.
Xuyên suốt toàn bộ tác phẩm là câu chuyện tình đầy ngang trái và trắc trở của bốn con người Mặc Thiệu Khiêm – Mộ Vịnh Phi – Tiêu Sơn – Đồng Tuyết. Họ đều là những nạn nhân của số phận, có chăng chỉ là trách tạo hoá trêu ngươi mà thôi.
Nam chính Mặc Thiệu Khiêm – anh là người khiến người đọc cảm thấy thương cảm và đau xót nhất khi cuốn sách được khép lại. Anh lý trí, anh lạnh lùng, anh mâu thuẫn nhưng trái tim anh lại đầy nhiệt huyết và nóng bỏng, nó được trao trọn về Đồng Tuyết dù anh biết cô sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến nó đâu. Anh đem tất cả những bí mật ẩn sâu trong tâm hồn mình gửi gắm vào đó, kể cả tình yêu với cô và khoá thật chặt.
Tuy vậy, anh cũng là một con người đầy mâu thuẫn và ngay từ đầu anh đã biết điều này. Anh yêu cô hơn bản thân mình nhưng lai đối xử với cô không hề tốt, anh biết rõ là không nên yêu nhưng vẫn cứ lao vào như một con thiêu thân mà không thể ngăn cản nổi, anh lấy lý do trả thù để phủ nhận tất cả mọi tình cảm của mình, để cho mình một lý do biến thành loài “ma quỷ” yêu không được mà hận cũng không xong. Sau mỗi lần hành hạ cô, thứ anh còn lại chỉ có tuyệt vọng và đau đớn, chỉ tự mình có thể gặm nhấm và xoa dịu vế thương vẫn đang chảy máu.
Đồng Tuyết – một cô sinh viên đang còn quá trẻ và ngây thơ. Cô đã mất cha mẹ từ khi nhỏ, được cậu nuôi dưỡng. Cuộc đời bất hạn chưa dừng lại tại đó khi mà để bảo vệ những người thân cuối cùng của mình, cô đã chấp nhận làm tình nhân của Mạc Thiệu Khiêm, chịu gắn mình với cái danh xưng bị người đời phỉ báng.
Trong suốt câu chuyện, dường như cô luôn phải chịu đựng sự dày vò đến tàn khốc đến từ Mặc Thiệu Khiêm, cô sợ hãi nhưng cũng căm hận đến tột cùng. Căm hận anh đã phá hoại cuộc sống của cô, đã lấy mất sự tự do cô phải có và cũng căm hận anh hết lần này đến lần khác đã nhẫn tâm đày đọa cô.
Người con gái ấy có những suy nghĩ trĩu nặng những tâm sự, cố nuốt xuống đau thương và nước mắt và rỏi lại trở thành một con người mạnh mẽ, lạc quan bởi suy nghĩ của chính mình. Liệu rồi, khi tất cả những khúc mắc được giải quyết, khi sự thật được phơi bày, cô có còn hận Mặc Thiệu Khiêm như xưa? Liệu rằng, những tình cảm ấy sẽ trôi về đâu? Cùng đọc truyện và khám phá nhé
Hương hàn
Đến với Hương hàn, người đọc như lạc vào một không gian thấm đẫm nỗi buồn trong những đêm mưa Thượng Hải, nơi bóng tối bao trùm, lòng thù hận bủa vây, xen vào đó là sự cô đơn và bất lực. Trong những đêm ấy, liệu rằng ánh sáng tình yêu có vượt lên tất cả?
Mở đầu câu chuyện là đám cưới của Quan Lạc Y và Ngôn Thiếu Tử. Một hạnh phúc tưởng chừng đang đến gần nhưng lại trở nên xa vời vợi, có chăng, cái tình yêu trái luân thường đạo lý giữa chị vợ và em rể là nguyên nhân và cũng là khởi nguồn cho tất cả những bất hạnh sau này.
Quan Lạc Mỹ – một nữ cường của thời hiện đại. Cô xuất hiện trong lễ cưới với tư cách là chị gái của cô dâu, đồng thời lại là thư ký của chú rể. Mạnh mẽ, giỏi giang là vậy nhưng cô nào có phải thần thánh, chẳng thể kiểm soát nổi trái tim mình. Tình yêu đầy ngang trái và tội lỗi ấy đày đọa cô trong ngục tối của lương tâm, muốn thoát khỏi nhưng chẳng có cách nào, đành phải quằn quại trong đau đớn.
Thế rồi, cao trào được đẩy lên khi Lạc Y biết hết mọi chuyện và bất ngờ qua đời vì một tai nạn giao thông. Còn gì đau khổ hơn việc bị người mình tin tưởng nhất phản bội? Cái chết của cha và em gái như một cú đánh mạnh khiến Lạc Mỹ không gượng dậy nổi. Ngày ngày nằm trong bệnh viện với nỗi đau tội lỗi, với tiếng kêu của Lạc Y văng vẳng bên tai, với sự tra xét không ngừng của lương tâm. Tất cả những điều ấy như đóng cô vào cây thập tự giá, ngàn đời chịu đau khổ.
Và rồi, Dung Hải Chính xuất hiện như một vị thần cứu rỗi linh hồn cô, vực cô dậy khỏi tối tăm, tiếp thêm cho cô nghị lực sống. Một bản hợp đồng chung thân được soạn ra đã gắn bó hai con người xa lạ lại với nhau, xây dựng một cuộc hôn nhân không có tình yêu làm nền tảng.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tình yêu nảy sinh giữa những toan tính, mưu mô nhất. Dung Hải Chính không ngờ rằng anh không thể kiểm soát nổi trái tim mình, bất lực nhìn nó trầm luân vào tình cảm với Lạc Mỹ, bỏ qua mọi kế hoạch anh đã dày công sắp xếp. Thậm chí, anh còn muốn được cùng cô sinh con đẻ cái, sống hết cuộc đời còn lại.
Thế nhưng, cũng chính anh không thể kiểm soát nổi số phận. Khi Lạc Mỹ đang dần tan chảy bởi tình yêu và sự dịu dàng của anh thì biến cố bất ngờ ập đến. Cô phát hiện Dung Hải Chính là người đứng sau cái chết của cha và em gái mình, đau đớn hơn khi cô lại mang trong mình giọt máu của anh và trót trao đi trái tim này. Liệu rằng, cô sẽ phải làm thế nào, cuộc hôn nhân và đứa trẻ sẽ ra sao? Ngôn Thiếu Tử giữ vai trò gì trong tất cả mọi chuyện, nhân quả có luân hồi? Hãy đi tìm câu trả lời cho mình qua bộ truyện này nhé.
Hải thượng phồn hoa
Trong câu chuyện của Phỉ Ngã Tư Tồn dường như có chút gì đó sâu lắng mà êm dịu giữa những bão giông đang chờ sẵn, có thể ập đến bất cứ lúc nào. Tác phẩm này là một trong những số đó, mang đậm chất giản dị mà mộc mạc trong từng lời văn nhưng vẫn khiến người đọc ướt nhòe trang giấy.
Câu chuyện là mối tình trắc trở của Đỗ Hiểu Tô và Lôi Vũ Tranh. Người con gái ấy xuất hiện và khiến chúng ta phải ám ảnh. Một cô nàng paparazi chuyên nghiệp, luôn vui tươi, yêu đời là thế, một cô nàng mạnh mẽ đến can trường, dám trèo lên cả ống nước để săn ảnh, và một cô nàng dám lấy việc chòng ghẹo con trai làm thú vui giờ đây bỗng trở nên gục ngã trước cái chết của người yêu – Chấn Vinh.
Cô mất đi vẻ hoạt bát, lanh lợi thường ngày, cô sụp đổ, gục ngã, tình nguyện giữ trong mình mối tình đã mất ấy. Có lẽ có quá nhiều đớn đau và tiếc nuối, có quá nhiều thứ còn chưa kịp giãi bày mà đã mất đi cơ hội. Cô còn chưa kịp gặp mặt Chấn Vinh lần cuối, chưa kịp tha thứ cho anh, chưa kịp xây dựng nên tương lai giữa hai người thì tất cả đã vỡ nát như bong bóng xà phòng. Người con trai ấy ra đi mang theo cả trái tim và tâm hồn cô nữa.
Lôi Vũ Tranh – anh trai ruột của Chấn Vinh,người đàn ông ngạo nghễ nhưng lại cũng yếu đuối đến đáng thương. Anh dành hết tình cảm thân thiết nhất cho đứa em trai của mình, anh phải đau khổ đến dường nào khi phải tìm kiếm thi thể em mình trong trận động đất, ôm thi hài ấy trở về mà không để giọt nước mắt rơi.
Nút thắt của truyện bắt đầu từ đây khi mà Lạc Tranh gặp gỡ và chán ghét Đỗ Hiểu Tô đến vậy, anh cho rằng cô là người đã khiến em trai mình đau khổ.
Tình yêu của anh nảy sinh mà không thể kiểm soát, anh cũng không biết mình yêu Hiểu Tô vì lý do gì, có hay chăng, yêu một người đâu nhất thiết phải có lý do. Tình yêu ấy khiến anh dằn vặt trong mặc cảm và tội lỗi, anh biết chứ nhưng nào thể điều khiển trái tim mình. Anh gặp gỡ cô trước, yêu cô trước thế nhưng mọi chuyện có là gì? Giờ đây, tình yêu ấy đang dày vò anh trong nỗi cô đơn đến tận cùng.
Chi tiết ám ảnh nhất trong truyện có lẽ là lúc Vũ Tranh thả trôi những dòng hồi ức dĩ vãng theo dòng nước. Hai chiếc hộp, hai tâm sự, hai số phận khác nhau… Một của anh, một của Chấn Vinh. Tất cả những cảm xúc đó, những rung động đó hãy để dòng nước cuốn trôi, chìm vào đáy hồ tăm tối, bởi nếu như tình yêu của anh chỉ khiến cô tổn thương thì anh nguyện giữ lại nó trong lòng. Chỉ cần cô vui anh sẵn sàng buông tay.
Một câu truyện hết sức sâu lắng, những dư vị còn đọng lại mãi. Hãy đọc để cảm nhận rõ nét nhất, được sống cùng nhân vật, trải qua yêu, ghét, hờn, giận, buồn, thương cùng họ nhé.
Nợ em một đời hạnh phúc
Lại một tác phẩm nữa được mẹ Phỉ gửi đến người đọc. Có lẽ cái khác biệt nhất ở đây chính là cái kết, cái kết làm thỏa mãn người đọc dù có hơi vội vàng, hơi gấp gáp, chưa đủ để những độc giả khó tính nhất cảm thấy vấn đề được giải quyết triệt để. Bởi chăng, lượng thông tin đưa ra là quá lớn, mâu thuẫn được dựng lên quá nhiều.
Xoay quanh câu truyện là mối tình của Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh. Họ quen nhau khi cô mới là một nữ sinh cấp 3 còn anh là sinh viên năm nhất. Tình cảm của họ nảy nở một cách tự nhiên và thuần khiết nhất, tựa như đóa quỳnh nở rộ giữa đêm khuya. Trong sáng và đẹp đẽ đến vậy nhưng lại nhanh chóng úa tàn vào sớm mai khi bí mật về gia đình Đàm Tĩnh được hé lộ qua cuốn nhật ký của mẹ.
Cô quyết tâm chấm dứt mối tình đó, phủ nhận toàn bộ những rung cảm đầu đời, bỏ đi đứa con của hai người mặc cho anh hết lời van xin. Nhiếp Vũ Thịnh cao ngạo là vậy, thanh cao là vậy nhưng cũng thật yếu đuối. Một lần thất bại tình cảm ấy dường như đã để lại vết sẹo không thể phai mờ trong trái tim anh. Anh hận cô, mong cô sống không tốt, phủ nhận tất cả những nhớ thương từ sâu thẳm trái tim mình.
Thế nhưng, sau bảy năm xa cách dài đằng đẵng, khi lại một lần nữa tương phùng, chứng kiến cuộc sông vất vả, khó khăn mà cô phải trải qua, người đau đớn không ai khác vẫn chính là anh. Tình yêu anh dành cho cô vẫn vẹn nguyên như vậy, vẫn tuyệt vọng trong đau khổ để rồi không cách nào từ bỏ.
Đối với Đàm Tĩnh, cô mang trên vai quá nhiều gánh nặng. Mọt gia đình túng thiếu, lo ăn từng bữa, một đứa con bệnh tật, một người chồng hung bạo và một nỗi nhớ dành cho người yêu cũ không thể nào xoá nhòa. Vẫn còn yêu đấy, vẫn còn thương đấy nhưng tất cả đã bị nỗi hận giết cha, hại mẹ của bố Nhiếp Vũ Thịnh làm phai mờ. Từ một cô gái ngây thơ, thánh khiết, cô nguyện bỏ xuống tất cả tự tôn của mình để đổi lại cho đứa con trai bé bỏng Bình Bình chỉ mới 7 tuổi của mình một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chỉ đến khi thân thế của Bình Bình được tiết lộ, Nhiếp Vũ Thịnh mới hiểu rõ ràng mọi chuyện. Hoá ra, cô không hề phản bội tình yêu của họ, không hề bỏ đi giọt máu bé bỏng ấy. Cô vẫn còn nặng lòng, vẫn còn thương yêu nhưng nỗi hận trong cô lớn hơn tất thảy. Cô không thể chỉ nhân danh tình yêu mà sống cho riêng mình.
Chờ đợi, yêu thương, đau khổ và tuyệt vọng. Liệu rồi, Đàm Tĩnh có thể bỏ qua hết mọi hận thù để sống thật với trái tim mình một lần nữa, và rồi liệu rằng qua bao nhiêu xa cách, hai người họ có quay trở về được với nhau? Hãy cùng đọc và cảm nhận, tự tìm cho mình câu trả lời nhé.
Hẹn đẹp như mơ
Đây có lẽ là tác phẩm thành công nhất của Phỉ Ngã Tư Tồn, một câu chuyện tình sao mà buồn, mà ám ảnh, mà thê lương đến vậy. Để rồi, cho đến khi được chuyển thể thành phim, nó vẫn khiến người xem một lần nữa phải thổn thức, xót xa cho số phận của từng nhân vật.
Mạnh Hòa Bình, Giai Kỳ và Chính Đông là ba nhận vật chính của truyện. Số phận của họ được tạo hoá gắn kết vào nhau, đan cài một cách khéo léo để rồi ai trong số đó cũng mong muốn người kia được yêu thương, được hạnh phúc mà tự làm đau chính bản thân mình.
Mạnh Hòa Bình là mối tình đầu của Vưu Gia Kỳ, là đại diện cho một thời hoài niệm, là tất cả những năm tháng hạnh phúc lần đầu biết yêu nhưng cũng đại diện cho sự tự trọng của cha con cô. Tình yêu mãnh liệt mà đau khổ ấy chẳng thể nào vượt qua được sự ngăn trở của số phận mà có một cái kết vẹn toàn. Ước mơ về một ngôi nhà nhỏ trong tương lai phải chôn sâu trong dĩ vãng, tình cảm đâu phải nói bỏ là bỏ, cũng chẳng thể nói hết mà kết thúc, nhưng như Hòa Bình từng nói đã qua rất nhiều năm rồi, anh vẫn chưa thể tìm ra được người thứ hai như cô.
Vượt qua tất thảy những nỗi đau ấy, bỏ qua sự dao động và luyến tiếc của con tim, một lần nữa, Giai Kỳ mạnh mẽ tiến về phía trước, nơi ấy có Chính Đông đang chờ cô. Người con trai ấy không ồn ào, không mãnh liệt, anh tựa như một dòng suối mát nhẹ nhàng mà sâu sắc đi vào tâm hồn cô, mang đến cho cô những chở che và yêu thương nhất.
Tình cảm của hai người đẹp tựa như pháo hoa trên bầu trời kia, rựa rỡ, đẹp đẽ nhưng chỉ trong thoáng chốc, phảng phất như trong mộng. Có lẽ vậy, nó mới khiến cho người ta day dứt, lưu luyến mãi không quyên, Tình yêu ấy giống như một trò đuổi bắt, đến khi cô kịp nhận ra thì dường như tất cả đã quá muộn màng, Chính Đông không còn chờ đợi được nữa.
Anh cữ ngỡ mình ra đi trong tiếc nuối, cứ ngỡ rằng Giai Kỳ chưa kịp yêu anh, nhưng không biết rằng, cô đã rung động. Lời yêu nơi chót lưỡi đầu môi ấy chưa kịp nói ra nhưng cô đã yêu, đã dùng toàn bộ sức lực của mình để một lần nữa được yêu anh, thế nhưng anh không hề hay biết. Lời hứa trăm năm không thay đổi ấy cô sẽ nhớ mãi, sẽ chờ đợi được yêu anh vào những kiếp sau.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, tuy vậy, sự thật lại chẳng được đẹp đến vậy. Cái ta nhìn thấy có chăng chỉ là sự đau khổ, sự tổn thương và tiếc nuối đến tuyệt vọng mà thôi. Khép lại cuốn sách với bao cảm xúc, với những day dứt khôn nguôi. Đây chắc chắn là một cuốn tiểu thuyết không nên bỏ qua đâu nhé.
Công tắc tình yêu
Câu truyện cuối cùng muốn được gửi đến người đọc chính là “Công tắc tình yêu”. Một cuốn tiểu thuyết mang đầy sự ưu tư, đan xen giữa hận và thương, giữa chờ đợi và dằn vặt đau khổ. Không mang quá nhiều màu sắc như cổ tích, câu chuyện chứa đựng một điều gì đó rất thực, rất đời thường.
Chu Diễn Chiếu và Chu Tiểu Manh là anh em không có quan hệ huyết thống. Họ trở thành người một nhà do sự chắp vá hôn nhân giữa cha và mẹ. Mở đầu câu chuyện là những màn cãi cộ tranh đấu giữa hai anh em. Chu Diễn Chiếu ngang ngược, không hề nhường nhịn “em gái” một chút nào. Anh có thể sẵn sàng đánh cô nhưng ngay giây phút sau đó lại quay qua tình cảm ngay được.
Có lẽ, bản thân anh chính là một người đầy mâu thuẫn. Tuổi thơ của hai người là những lần anh kề vai sát cánh bên cô, cùng cô trèo cây, chở cô phóng xe như bay trên những con đường ở Nam Duyệt, thậm chí sẵn sàng đến trường “giải quyết” nhóm người dám gây khó dễ với cô.
Anh từng khắc cho Tiểu Manh một đôi giày gỗ, dưới đế ghi bốn chữ trọn đời bên nhau. Anh từng có ý định cùng cô trốn ra nước ngoài để thực hiện mong muốn ấy. Thế nhưng, sau tất cả những yêu hận giày vò, giả giả thật thật, rốt cuộc không còn phân biệt rõ đâu là yêu, đâu là hận nữa.
Anh giữ chặt cô bên mình, để cô tuyệt vọng mà đau đớn nhìn anh yêu đương, chung sống rồi đính hôn với người con gái khác. Tình yêu của anh mang chút gì đó cố chấp và điên cuồng, giống như cha anh vậy.
Còn với Chu Tiểu Manh – một cô gái yếu đuối nhưng lại kiên cường. Ánh mắt cô mải miết đuổi theo bóng hình anh, từ khi còn bé đến tận khi lớn lên, cố chấp và tuyệt vọng, để mặc sức khiến trái tim mình đầy thương tổn. Sau bao nhiêu năm, rốt cuộc cô đã mệt mỏi tới mức chỉ muốn lắp vào trái tim mình một chiếc công tắc, để khi nào muốn yêu anh thì yêu, không muốn thì sẽ không yêu nữa.
Là yêu thương hay oán hận, là giày vò hay chở che, tất cả đã không còn phân biệt nỗi nữa. Một tình cảm vô vọng, đau đớn đến cố chấp, điên cuồng nhưng đầy yếu đuối, đẹp tựa đoá quỳnh nở giữa đêm đen ấy rốt cuộc sẽ đi về đâu? Hãy cùng đọc truyện và cảm nhận nhé.
Không kịp nói yêu em
Một tác phẩm nữa đã mang đến những thành công vang dội của Phỉ Ngã Tư Tồn, được mệnh danh là tiểu thuyết dân quốc kinh điển nhất, được chuyển thể thành phim truyền hình và được khán giả đón nhận nồng nhiệt. Phong cách kể chậm rái, lối dẫn dắt tự nhiên mà sinh động đã mang từng chút một len lỏi vào tâm trí người đọc, để rồi khi khép quyển sách lại, trong lòng chỉ còn lại những cảm xúc day dứt khôn nguôi.
Một câu chuyện tình đẹp diễn ra vào thời Dân quốc loạn lạc khói lửa chiến tranh giữa Doãn Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong – anh không đơn giản chỉ là một người đàn ông bình thường, anh được xây dựng như hình ảnh của một ông vua cai quản sáu tỉnh Giang Bắc nổi tiếng. Anh âm trầm, lạnh lùng, đầy lý trí, trong bất kỳ tình huống nào cũng xác định được điều mình muốn nhưng lại có một trái tim đầy nóng bỏng và cuồng nhiệt.
Doãn Tỉnh Uyển – một cô gái trong sáng, thanh khiết như đoá u lan giữa thời kỳ loạn lạc. Cô sống ở thời dân quốc nhưng lại được tiếp thu tư tưởng giáo dục của phương Tây, cô có một gia đình luôn yêu thương, bảo bọc, có một vị hôn phu – Hứa Kiến Chương lúc nào cũng chu đáo, dịu dàng chăm sóc. Có lẽ vì vậy mà sự lương thiện, nét dịu dàng được xuất phát một cách tự nhiên trên con người cô đã thu hút Mộ Dung Bái Lâm.
Có lẽ cuộc đời cô sẽ không gặp phải nhiều sóng gió và tắc trở đến vậy nếu không có chuyến tàu định mệnh đêm đó – chuyến tàu đã gắn kết hai con người lại với nhau bằng chiếc đồng hồ có khắc chữ Bái Lâm. Khi vị hôn phu Hứa Kiến Chương bị bắt do nghi ngờ dính vào một cuộc buôn lậu, Tĩnh Uyển đã đến gặp Bái Lâm và xin anh giúp đỡ. Việc cô đỡ thay anh một phát đạn như một bước chuyển ngoặt quan trọng, mang trái tim của Bái Lâm đến gần cô hơn.
Tình yêu nảy sinh nhưng lại vì trọng trách mà lạc mất nhau. Vốn dĩ từ đầu anh đã không phải chỉ là một con người bình thường, trên vai anh có gánh nặng của giang sơn, xã tắc. Anh buộc phải lựa chọn giữa tình yêu của Tỉnh Uyển và sáu tỉnh Giang Bắc kia. Cao trào được đẩy lên khi Tĩnh Uyển quyết định rời xa Mộ Dung Phong, có lẽ đây là một quyết định tất yếu khi mà cô đã tiếp thu sự giáo dực của phương Tây, khi mà bản chất cô là một người không hề khoan nhượng trong tình yêu nhưng lại đành bất lực trước sự nghiệt ngã của cuộc đời.
Một lần li biệt là tám năm ròng rã. Trong khoảng thời gian ấy, Bái Lâm có một cuộc hôn nhân khác, một cuộc hôn nhân vì lợi ích chính trị. Trong sâu thẳm trái tim mình, anh vẫn cất giữ bóng hình cô. Còn Tĩnh Uyển, khi giấy phút tương phùng được xuất hiện, cô đã có một đứa con gái với Tín Chi, một người đàn ông thay anh đặt con gái của cô lên vai và hơn hết còn mang đến sự bình yên, dịu dàng cô cần nhất.
Rồi đây, khi bí mật dần hé lộ, sự thật về thân thế được phơi bày, tình cảm giữa hai người họ sẽ đi về đâu? Mọi hiểu lầm có được hoá giải hay sẽ diễn biến theo một hướng khác. Hãy tìm câu trả lời sau khi đọc tác phẩm nhé.
Sân không vắng vẻ tàn xuân
“Sân không vắng vẻ tàn xuân” còn được gọi với cái tên khác là “Tịch mịch không đình xuân dục vãn”, là một trong những tác phẩm nổi tiếng của bi tình thiên hậu với bối cảnh về triều đại nhà Thanh và vị vua nổi tiếng trong lịch sử Trung Hoa – Khang Hi. Cái khéo của tác giả chính là đã mượn một cuộc đời để diễn tả nên cả một thời đại, ở đó người phụ nữ không thể quyết định được sô phận cho riêng mình.
Lâm Lang – nhân vật nữ chính của truyện lớn lên ở nhà ngoại, là phủ đệ của Nạp Lan Minh Châu với thanh mai trúc mã là biểu ca Dung Nhược. Tuy vậy, hai người đã chẳng thể ở bên nhau khi Lâm Lang trở thành cung nữ còn Dung Nhược được điều đến làm ngự tiền thị vệ bên cạnh vua Khang Hi.
Trong một lần đi săn, Lâm Lang đã được Hoàng Đế để mắt đến. Dường như, lần nhất kiến chung tình ấy đã khiến ngài yêu thương Lâm Lang hơn bao giờ hết. Ngài sẵn sàng dạy nàng viết ra tên huý của mình, sẵn sàng giúp nàng thay đổi vụ chiếc nhẫn ngọc chỉ để bảo vệ người con gái mình yêu thương… Tất cả những điều ấy đều là những điều tối kỵ đối với một vị vua.
Ai cũng có thể thấy được hoàng đế đã sủng ái Lâm Lang như thế nào, như ngài đã từng nói nàng không phải là mụn nhọt mà là tính mạng của ngài, ai cũng không thể lấy đi. Thế nhưng, liệu rằng tình yêu ấy có phải là thật tâm hay chỉ là trăng trong gương, hoa trong nước mà thôi?
Còn đối với Lâm Lang, liệu rằng nàng có yêu hoàng đế thật lòng? Nếu nàng không yêu, hà cớ gì phải đỏ mặt, nếu không yêu tại sao lại hết lòng lo lắng, quan tâm, tại sao không thể phân định rạch ròi tình cảm của mình, và tại sao dù không tin nhưng vẫn mong mỏi có một đứa con?
Yêu hay không yêu, tất cả dường như đã không thể nhận định rõ ràng được nữa rồi, liệu rằng, sau tình yêu được phô bày một cách rõ ràng như vậy còn điều gì lẩn khuất phía sau. Chốn cung đình xa hoa chưa bao giờ là nơi bình yên, là chốn thanh tịnh. Cùng tìm đọc bộ truyện và khám phá câu trả lời cho mình nhé.
Có thể bạn thích: