Nguyễn Phương Anh tên thật là Nguyễn Mai Anh, lớn lên trên mảnh đất Hà Tây quê lụa. Chị biết đến văn học nghệ thuật từ khi bắt đầu biết đọc. Cái mạch ngầm văn học ấy ngấm vào trong tâm hồn của chị, được nhuốm bởi tơ trời Hà Đông, được tưới mát bởi dòng Sông Nhuệ hiền hòa quanh năm bên cái thị xã nhỏ bé thân thương. Chị yêu văn thơ lúc nào không hay. Mặc dầu vậy, những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường, chị lại là dân “chuyên Toán”. Rồi ngã rẽ cuộc đời lại đưa chị trở thành Dược sĩ. Hiện nay chị là Giảng viên Khoa Y Dược – Trường Đại học Thành Đô. Nhưng ngọn lửa Tình yêu văn thơ ngày nào vẫn âm ỉ cháy trong lòng chị, mãi không nguôi….TopChuan.com xin giới thiệu những bài thơ hay của chị.
Bài thơ: TẠ TỪ
TẠ TỪ
Thơ Nguyễn Phương Anh
Ơi anh,
Anh bảo em đừng bi quan những lúc xa xôi
Nhưng con tim em vô cùng yếu đuối
Tóc em bay trong làn tơ rối
Và tím chiều vạt nắng quá mong manh…
Ơi anh,
Em hiểu rằng một lần đớn đau
Là tim vỡ như muôn ngàn mảnh nhỏ
Như pha lê triệu lần rạng rỡ
Cũng chỉ còn những hạt nhỏ xanh xao
Ơi anh,
Khi em nghe lời tạ từ nơi anh
Là ứa máu từ tim sao sắc lịm
Mắt khô lệ mà hồn đau xơ xác
Em trở về bé nhỏ quá chông chênh …
Bài thơ: SAO?
SAO?
Thơ Nguyễn Phương Anh
Sao anh lại ra đi
Trong một chiều vội vã?
Để trời thành xa lạ
Đất cũng chẳng hề quen
Sao anh nỡ vội quên
Những điều chưa kịp ngỏ?
Dòng sông còn bỡ ngỡ
Đâu phải chỉ riêng em
Hàng cây rũ màn đêm
Con đường xưa da diết
Hạ sang nào ai viết
Hoa màu tím bằng lăng?
Còn đâu những mùa trăng
Hương sen về ngan ngát
Thơ gieo vần lục bát
Nhịp nhàng câu chữ rơi…
Anh giờ quá xa xôi
Nơi chân trời góc bể
Lệ khuya trào lặng lẽ
Cho nỗi bi quan mãi trôi …
Bài thơ: NÀO AI BIẾT
NÀO AI BIẾT
Thơ Nguyễn Phương Anh
Nào ai biết đã chớm vào đầu hạ
Ngẩn ngơ trời hoa gạo tháng ba rơi
Tóc chưa bay trong sắc màu quyến rũ
Đò sang sông xuân đã đi rồi.
Anh vẫn hẹn đưa em về nơi ấy
Phải cơn nồm cách trở lối ta đi
Hay bến cạn, thuyền không, chèo bỏ mái?
Chỉ lặng im theo gót nẻo về
Ừ thôi nhỉ mây đã hồng sắc nắng
Tháng tư về như sách mở sang trang
Em gói lại vần thơ trên đỉnh núi
Nhặt cánh hoa khô,
ép giấc mộng vàng ….
Bài thơ: MÀU XUÂN
MÀU XUÂN
Thơ Nguyễn Phương Anh
Cỏ kia lóng lánh
màu xuân
Núi kia mờ ảo
như gần như xa
Sông kia
dát ngọc dát ngà
Thuyền kia có chở
lòng ta
vơi đầy ….
Hà Nội, 30/8/2017.
Bài thơ: CÓ MỘT CHIỀU
CÓ MỘT CHIỀU
Thơ Nguyễn Phương Anh
Hoài niệm ơi cái thủa xa xôi
Năm tháng cũ in hoài trong kí ức
Ngỡ đâu đây tuổi thơ rất thực
Cho ta cầm một chút mong manh.
Ánh đèn vàng góc phố lung linh
Hoàng hôn thẫm đã ngả về trên lá
Xa xưa ơi sao nhớ nhung chi lạ
Có một chiều em đứng đợi anh …
Hà Nội, 9/3/2013
Bài thơ: GIỮA HAI CHIỀU
GIỮA HAI CHIỀU
Thơ Nguyễn Phương Anh
Xuân ngược bóng đổ đương thì vào nước
Em chùng chình ở hai phía thời gian
Dưới lòng kênh lá phớt thêm vàng
Và hoa đỏ, như một màu nhung nhớ.
Nõn vẫn xanh, xuân còn vươn lên nữa
Nụ xuân nồng khao khát cả hàng cây
Núi mờ xa, ấp ủ làn mây
Em đứng lặng
giữa hai chiều
xuôi
ngược…
Bài thơ: VÀO MỘT NGÀY
VÀO MỘT NGÀY
Thơ Nguyễn Phương Anh
Gió ơi gió
Xin hãy đừng cuồng phong như thế
Gọi mây về vần vũ cả chiều hôm
Vẽ trời kia ngàn vạn ánh dương
Trong sắc tím cuộn lên màu khao khát
Gió ơi gió
Đừng dập đàn ghi ta mà hát
Khúc tình ca da diết trái tim người
Ánh vàng kia ngọt đến mềm môi
Sông dát bạc trải ngàn năm không hết
Gió ơi gió
Xin đừng mượn cành cao mà viết
Những vần thơ đốn gục hồn ai
Để hoàng hôn cháy mãi không phai
Màu hoa gạo đỏ rực trời Sông Đuống
Trái tim em như nước
chảy dịu dàng tựa nắng lịm sau mưa
Nhỏ li ti như những cánh hoa sưa
Mong manh thế
gửi hương cho gió
Nhưng em đựng cả cuồng phong trong đó
Vào một ngày
cập tới
bến bờ mơ ….
Bài thơ: GIÓ CUỐN ĐI
GIÓ CUỐN ĐI
Thơ Nguyễn Phương Anh
Gió cuốn đi
Những dòng sông đầy nắng
Những mặt hồ lấp lánh sương đêm
Lá vàng rơi lớp lớp im lìm
Ai âm thầm 1 mình nơi cuối phố …
Gió cuốn đi
Tự bao giờ không rõ
Những mùa hoa pha sắc nắng mưa
Trời hạ rung rinh lối nhỏ đường xưa
Ai rảo bước trên hè khua đá cuội …
Mùa thu ơi
Khúc ca nào vọng đến tự xa xôi
Nghe thổn thức cung đàn ngân tiếng nhạc
Ôi mênh mông nỗi bi quan xưa xa lắc
Em trở về, mây hỡi
Gió cuốn đi …
Bài thơ: NHỮNG KHU VƯỜN YÊN LẶNG DẤU CHÂN AI
NHỮNG KHU VƯỜN YÊN LẶNG DẤU CHÂN AI
Thơ Nguyễn Phương Anh
Em sẽ đợi anh những mùa thu vàng lá
Những khu vườn yên lặng dấu chân ai
Em sẽ đợi anh vào mỗi sớm mai
Hay hoàng hôn rủ nắng về trong núi …
Thuở ban đầu anh làm em bối rối
Đôi mắt anh đốt cháy tim mềm
Tuổi hai mươi mơ giấc êm êm
Mộng đôi lứa bừng lên chiều mùa hạ.
Đã xa rồi chúng mình xa nhau quá!
Những cung đường đôi ngả mải về đâu
Nếu cuộc đời thực có kiếp sau
Em sẽ đợi anh
Dù Xuân qua
Hạ tới
Thu về
Đông nguồn cội …
Bài thơ: GIẬN
GIẬN
Thơ Nguyễn Phương Anh
Mặt trời sẽ không lên
Tỏa nắng vàng rực rỡ
Hoa sẽ không thèm nở
Để thơm ngát mùi hương.
Gió sẽ cứ dỗi hờn
Đi qua miền sáng tối
Chẳng còn ai thèm đợi
Một tin nhắn nữa đâu!
Hà Nội, 9/7/2012.
Bài thơ; EM KHÔNG NHÌN VỀ ĐÓ
EM KHÔNG NHÌN VỀ ĐÓ
Thơ Nguyễn Phương Anh
Em không nhìn về đó
Khi dương cầm cất lên
Bởi trong từng làn gió
Mang đàn đến bên em
Em không nhìn về đó
Bởi khoảng sân nho nhỏ
Anh sẽ nhìn thấy em
Đôi má hồng lên rõ
Biết ở gần nhau thôi
Sao lời anh khó nói
Để giờ xa vời vợi
Mây bi quan
trôi mãi trôi ….
Bài thơ: MỘNG ƯỚC CHỐN THIÊN THAI
MỘNG ƯỚC CHỐN THIÊN THAI
Thơ Nguyễn phương Anh
Nhẹ như một áng mây
Êm như làn gió thổi
Mắt thẳm sâu vời vợi
Màu hoa đỏ em qua…
Xa xa
Trăng có mờ thổn thức?
Sóng sánh sông
Đàn ai cất tiếng tơ lòng
Đêm thanh vắng…
Em thả hồn trôi
Trên dòng sông vắng lặng
Anh hiện về
Dĩ vãng quá hư vô …
Thời gian ơi sao chẳng đợi chờ?
Những phép màu hóa giải
Để qua đi những tháng năm khờ dại
Tuổi thơ ngây…
Em vẫn còn đây
Nụ tình xưa anh gửi
Nhưng ép khô rồi nhánh lá non xanh…
Anh!
Thôi đành nhé kiếp này chia đôi ngả
Hai khung trời hai đứa đôi nơi
Xuân dĩ vãng đã tan vào mây khói
Xin hẹn người
Mộng ước chốn thiên thai…
Hà Nội, 30/5/2013.
Có thể bạn thích: