Nhà thơ Phạm Hùng tên thật là Phạm Ngọc Hùng, hiện nay anh đang sinh sống và làm việc tại Hải Phòng. Anh đến với thơ với tình yêu, sự đam mê và lòng nhiệt huyết. Là một người lao động văn nghệ 1 cách nghiêm túc, anh đã có những công trình nghiên cứu về thơ lục bát được khá nhiều các nhà thơ trẻ ủng hộ và áp dụng. Thơ anh viết rất sâu sắc về ngôn từ, hình ảnh và có tính triết lý cao nhưng vẫn không mất đi sự gần gũi thân thuộc với đời thường, chính vì vậy mà những bài thơ anh viết ra luôn được độc giả yêu mếm và đánh giá cao. TopChuan.com xin giới thiệu những bài thơ hay của anh.
Bài thơ: VAN EM ĐẤY, MÙA THU MAU TRỞ LẠI
VAN EM ĐẤY, MÙA THU MAU TRỞ LẠI
Tác giả: Phạm Hùng
Van em đấy
mùa Thu mau trở lại
Để ta tìm trên phiến lá hanh hao
Lời yêu cũ dẫu thầm thì ngang trái
Những nụ hôn vội vã thật ngọt ngào.
Van em đấy
mùa Thu mau trở lại
Để ta tìm nơi cuối ngọn heo may
Hình bóng cũ một thời ta mê mải
Mái tóc huyền óng ả tựa làn mây.
Van em đấy
mùa Thu mau trở lại
Để ta tìm chút hương Sữa nồng say
Người cất bước nửa hồn ta tê dại
Nửa hồn kia cứ vất vưởng…qua ngày.
PH. 5.7.2017.
Bài thơ: BÊN SÔNG NẮNG RỤNG
BÊN SÔNG NẮNG RỤNG
Tác giả: Phạm Hùng
Giá buổi nọ không theo về bên ấy
Thì hôm nay chẳng sóng dậy trong lòng
Sáo vừa tách bến, qua sông
Con đò ngơ ngác, giữa dòng nước xoay.
Trách vạt áo, sao ban ngày nghiêng ngả
Mặc gió lay, níu nhành lá vui cười
Một chiều… ánh mắt tôi rơi
Say đường cong, bỏ quên đời… bão giông.
Trách làn tóc thoảng vị nồng hương bưởi
Trách hồ thu đầy những sợi tơ tình
Lôi hồn tôi lạc… lênh đênh
Chìm trong mê khúc, bồng bềnh lãng du.
Tôi tự trách, chốn ngục tù thăm thẳm
Dấn thân vào trót say đắm người ta
Tìm đâu thấy được dáng ngà
Bên sông nắng rụng, mưa sa bến đời.
PH. 10.10.17.
Bài thơ: TỔ QUỐC VÀ TÌNH YÊU!
TỔ QUỐC VÀ TÌNH YÊU!
Tác giả: Phạm Hùng
Tôi tìm mãi bóng hình Đất Nước
Ôi hai từ “Tổ Quốc” thiêng liêng!
Tổ tiên tháo xích đập xiềng
Đầu rơi, máu chảy khiến nghiêng núi đồi!
Thấy trong tiếng à ơi của Mẹ
Làng quê tôi nghìn vẻ nhọc nhằn
Nắng vàng khiến tóc Chị quăn
Sương đêm nặng gánh, Bà oằn cả lưng!
Cô giáo dạy, trên từng tấc đất
Tử sĩ còn phảng phất hồn vương
Nước tôi, khắp mọi nẻo đường
Chiến công hiển hách, đau thương chất đầy!
Tôi thấy rõ bàn tay chai sạm
Lúc Cha già vỡ đám ruộng hoang
Mồ hôi đổi hạt thóc vàng
Mồ hôi chảy xuống để mang trái về.
Tôi nghe được hàng tre khẽ hát
Bông bưởi cười ngào ngạt hương đưa
Tôi nghe cả tiếng rặng dừa
– Đừng lo tìm kiếm… cậu chưa biết à???
Hồn Đất Nước bao la, rộng trải
Nhưng chính là những mái nhà tranh
Vườn quê cây trái ngọt lành
Cả nơi phố thị… đèn xanh, đỏ, vàng.
Có ở cả rừng hoang, biển sóng
Trong gió mưa, sương đọng lá mềm
Ẩn trong ngày, lẫn vào đêm
Khi chiều nắng tắt, lúc thềm trăng treo.
Tôi lẳng lặng nhìn theo cơn gió
Nhắm mắt và nghe cỏ xôn xao
Bỗng dưng… tôi thấy nghẹn ngào
“Hồn thiêng Đất Nước” làm sao phải tìm.
Nằm ở giữa trái tim nhỏ bé
Cảm nhận đi… thấy sẽ sáng lòa
Tình yêu nhân thế bao la
Hai từ TỔ QUỐC mái nhà thiêng liêng!
PH. 01.04.2016.
Bài thơ: BỨC TRANH
BỨC TRANH
Tác giả: Phạm Hùng
Bức tranh vẽ một khoảng trời sâu thẳm
Ông rồi Cha … đi mãi chẳng tới gần
Con chỉ đứng từ bên ngoài để ngắm
Chưa bao giờ tính di chuyển bàn chân.
Ông ngã xuống, tô màu tranh thêm đỏ
Giống bao người máu chảy họa thành sông
Bà vất vả chèo quãng đường gian khó
Đặt niềm tin trong vàng rực cánh đồng.
Mẹ nức nở tìm bóng hình Cha khuất
Giữa điệp trùng của rừng núi màu xanh
Hết gian khổ hết nằm gai nếm mật
Cha hồi hương với thân thể không lành.
Non thế kỷ một bức tranh đa sắc
Con ngắm hoài mà chẳng hiểu vẽ chi
Ừ cũng đánh cũng đuổi dăm thằng giặc
Nhưng giờ đây đất Việt được những gì?
Để vẽ nó người ta dùng máu thịt
Một phần tư con cháu của giống Rồng
Bức tranh vẽ chưa xong…nhìn mờ mịt
Lệ chảy dài má hậu duệ Tiên Công.
Khoảng trời ấy thanh bình trong giả tạo
Lũ tham quan đục khoét để làm giàu
Ngoài khơi đó đảo chìm trong giông bão
Đứng bên lề… Con cúi mặt con đau.
Người ta vẽ những gam màu bấn loạn
Góc màu đen với thảm họa môi trường
Người ta vẽ trên những điều tính toán
Đổ màu Vàng chụp mũ kẻ nào ương.
Những mảng tối mang tên là “nghìn tỷ”
Vẽ ra rồi mặc bụi bám, rêu phong
Những “biệt phủ” mọc đua nhau cùng nấm
Dẫu xung quanh nhiều lắm trẻ đói lòng.
Bức tranh giả khi vẫn còn treo được
Biết bao người lâm vào cảnh xót, đau
Bức tranh thật…con mơ ngày đất nước
Hùng mạnh hơn Tổ Quốc mãi đẹp, giàu.
PH. 24.7.2017.
Bài thơ: THĂM CHÙA TÂY PHƯƠNG
THĂM CHÙA TÂY PHƯƠNG
Tác giả: Phạm Hùng
Tôi đến Tây Phương 1 trong các buổi chiều
Mơ màng cũng định thả hồn phiêu
Thử xem Huy Cận ngày xưa viết*
La – Hán nơi đây khắc những điều…
Trầm luân vạn kiếp ở ta bà
Ảo ảo mơ hồ cũng hiện ra
Sắc sắc không không nào dễ hiểu
Khi đời mộng tưởng giấc phù hoa.
Lãng khách chẳng mơ cõi niết bàn
Ân tình lúc hợp…lúc ly tan
Còn đang nắng dãi, dầm sương gió
Hỏi tránh làm sao giọt lệ tràn.
Khói chiều lãng đãng giăng triền núi
Hương lúa phảng vương vị ngọt ngào
Bài kệ “Ná-mô…”** nghe tiếng dứt
Giật mình…tâm trí bỗng nôn nao.
PH. 08.06.2017.
* Những vị La Hán chùa Tây Phương – Huy Cận.
Bài thơ: ANH CÒN SAY MÃI VỊ NỒNG MÔI EM
ANH CÒN SAY MÃI VỊ NỒNG MÔI EM
Tác giả: Phạm Hùng
Chiều say
vạt nắng hững hờ
Phố say chiều
khiến mộng mơ chất đầy.
Trăng lơ lửng, khiến đêm say
Nụ cười em đó… tim này khát khao!
Hừng đông
say sóng rì rào
Xuân say lộc biếc… nôn nao hẹn hò.
Thương hoài
đôi mắt tròn, to
Giống đi xa
nhớ con đò, bến quê!
Thu say
hoa sữa tìm về
Hạ say
say cả tiếng ve, phượng hồng.
Bấc say
tìm gặp mùa đông
Anh
còn say mãi
vị nồng
môi em!
Bài thơ: Ở TRỌ TRẦN GIAN*
Ở TRỌ TRẦN GIAN*
Tác giả: Phạm Hùng
Em là khách còn ta người ở trọ
Nhiều khi đau cũng bởi một chữ tình
Trả chưa hết nên bụi vương mắt nhỏ
Theo thói thường ở giữa chốn nhân sinh.
Em mải miết kiếm tìm trong giông bão
Một lối về mong mỏi được bình an
Ta lặng lẽ nhìn thói đời hư ảo
Lửa trong tim tự thấy đã lụi tàn.
Hai chiếc bóng vẽ thành hai đường thẳng
Chúng song hành và đâu dễ gặp nhau
Góc quán trọ một ngày trời hảnh nắng
Thật tình cờ… kẻ đi trước, người sau.
Chẳng biết nợ từ thủa nào còn vướng
Mắt nhìn thôi mà chan chứa bao điều
Em hứa hẹn… ta vẽ vời, mơ tưởng
Sẽ đến ngày hòa cảm xúc cùng phiêu.
Đời vẫn vậy không hề yên sóng gió
Em bỏ đi… góc phố nhỏ ta chờ
Mai nở trắng, rồi phượng bung cháy đỏ
Ta bí mật chôn chặt một giấc mơ.
Ta cứ nghĩ dừng bước chân lãng tử
Rời phong sương vào ở trọ tim người
Nhưng rốt cuộc chốn trần gian níu kéo
Mình bây giờ… đều là khách em ơi!
PH. 22.04.2018.
Bài thơ: CHẲNG PHẢI TÌNH NHÂN
CHẲNG PHẢI TÌNH NHÂN
Tác giả: Phạm Hùng
Anh với mình
đâu phải cặp… Tình Nhân
Chỉ là hai kẻ
chung nợ nần một gánh
Xẻ giọt mồ hôi
đắp cùng chăn đêm lạnh
Cùng một lối về, chung chỗ ẩn nắng trú mưa.
Ừ… có dăm lần anh cũng đã đón đưa
Bị vài đứa nhóc kêu chung là Cha, Mẹ
Cùng mừng rỡ khi thấy con mạnh khỏe
Quay quắt bi tráng khi lũ trẻ ốm đau.
Không phải nhân tình,
lại vồ vập lấy nhau
Cũng ân ái
cũng nát nhàu chăn gối
Cũng mòn mỏi
cũng chờ trông sớm tối
Có lúc hờn ghen, trách móc… lại làm lành.
Chẳng phải nhân tình,
nên thời khắc cứ trôi nhanh
Bất chợt nhìn lại giờ đầu hai thứ tóc
Này người dưng hỡi
dù cuộc đời khó nhọc
Dẫu chẳng nhân tình ta vẫn mãi bên nhau!
PH. 14.02.2017.
Bài thơ: HÃY VỀ THĂM ĐẤT CẢNG
HÃY VỀ THĂM ĐẤT CẢNG
Tác giả: Phạm Hùng
Mời em đến quê anh thành phố Cảng
Nơi cửa sông, đầu ngọn sóng xô bờ
“Hoa Phượng Đỏ” gọi tên nhiều năm tháng
Tiếng còi tàu quen thuộc cả trong mơ.
Mời em đến… quê anh thành phố Cảng
Nơi tướng Bà khai ấp, mở điền trang
Xưa đuổi giặc để An Biên tỏa sáng
Mấy ngàn năm vẫn khắc đậm sử vàng.
Nay rực rỡ ánh đèn từng con phố
Tàu vào ra đầy ắp những chuyến hàng
Xứ biển mặn trưởng thành trong gian khổ
Nên tấm lòng hiếu khách rộng thênh thang.
Mời em nhé, hãy về ta cùng dạo
Khắp phố phường đều hoạt náo đông vui
Vòng Tam Bạc rồi ghé vào chợ Sắt
Xuống chợ Ga, chợ Đổ… dọc Cát Dài.
Xuôi Cầu Đất, Lạch Tray rồi Lê Lợi
Vào Ngã Năm, Ngã Sáu ghé Lê Lai
Đất Cảng đó muôn niềm vui chờ đợi
Ta cùng đi giữa vệt nắng nghiêng dài.
Dừng chân nghỉ, mình ghé hàng bánh Cuốn
Bánh Đa Cua đặc sản của Hải Phòng
Hay em thích thì ghé hàng Nem Cuộn
Bún Đậu kìa… người thưởng thức thật đông.
Nào đi viếng Trạng Trình nơi Vĩnh Bảo
Ghé Thủy Nguyên thăm bát ngát ruộng đồng
Sang Tiên Lãng về núi Voi, An Lão
Tới cổ thành nhà Mạc sát triền sông.
Rời Kiến Thụy ta cùng ra với biển
Thăm Đồ Sơn phong cảnh thật hữu tình
Bạch Long Vỹ giữa trùng khơi thẳng tiến
Đến Cát Bà, Cát Hải ngắm bình minh.
Quê anh đấy… cùng màu hoa Phượng đỏ
Là màu xanh áo thợ khắp phố phường
Người đất Cảng không bao giờ ngại khó
Tiếng còi tàu luôn vọng giữa trận sương.
Về em nhé, hãy về thăm đất Cảng!
Dạo phố phường và ngắm những dòng sông
Em sẽ hiểu, thấy tình người tỏa sáng
Nụ cười tươi sẽ rạng rỡ môi hồng!
PH.19.11.2016.
Bài thơ: CHO TÔI HỎI
CHO TÔI HỎI
(Vu vơ 79)
Tác giả: Phạm Hùng
Sao em giấu
tháng ba vào mái tóc
Tháng chín về hương bưởi vẫn còn đây
Sương tháng sáu
em giấu đầy đáy mắt
Khiến bóng tôi chịu mãi cảnh lưu đày.
Cho tôi hỏi cánh đồng mềm như lụa
Chút heo may cùng hương cốm ngọt ngào
Của mùa trước vô tình tôi chẳng giữ
Em giấu rồi, liệu tay nhỏ có trao?
Cho tôi hỏi em làm gì nắng hạ
Giấu ở đâu… sao đôi má ửng hồng?
Lời tôi ngỏ giữa chiều đông lạnh giá
Liệu em còn giấu ngực trái em không?
Cho tôi hỏi
nửa hồn tôi em giấu
Ở nơi đâu? Khổ… tôi mãi đi tìm.
PH. 05.09.18.
Bài thơ: CẢM ƠN NGƯỜI DẮT SANG BỜ
CẢM ƠN NGƯỜI DẮT SANG BỜ
Tác giả: Phạm Hùng
Cảm xúc vẫn dạt dào như sóng biển
Ơn thủa nào Thày chở chuyến đò ngang
Người cho tri thức bạc, vàng
Dắt qua giông bão, chang chang nắng đời.
Sang bến đứng, con nghẹn lời trông lại
Bờ bên này thực đâu phải dễ đi
Vun thêm… Hiếu – Đễ con ghì
Nhân – Trung, Người dạy…mãi ghi, khắc lòng.
Nghĩa Cô gửi nguyện theo dòng con dựng
Đắp mộng vàng tạo chỗ đứng mai sau
Ước cho cuộc sống tươi màu
Mơ đời bớt những nỗi đau…mỉm cười.
Thật ấm yên và mong Người sức khỏe
Đầy an bình…nay con trẻ kính thơ
Cảm ơn Người dắt sang bờ
Vun nhân nghĩa, đắp ước mơ thật đầy.
PH. 06.11.2017.
Bài thơ: CẢM ƠN NGƯỜI
CẢM ƠN NGƯỜI
Tác giả: Phạm Hùng
Ơn dạy dỗ chưa ngày con đền trả
Như bóng chim, tựa tăm cá xuôi dòng
Dẫu biết Thày cũng chẳng đợi, hay mong
Nhưng con trẻ thấy trong lòng có lỗi.
Gom câu chữ vài dòng con viết vội
Cảm ơn Người…đã sớm, tối chăm lo
Nghiệp trồng Nhân, công khó nhọc đưa đò
Để lớp lớp những học trò thành đạt.
Người mang đến một tình thương bát ngát
Mặc thời gian không úa nhạt, phai màu
Với học trò chẳng tính toán chi đâu
Để rồi được…trắng mái đầu…bụi phấn!
Nào cứ phải cho đi rồi để nhận
Thấy trẻ thơ tinh tấn đổ lệ mừng
Con với Thày âu cũng chỉ người dưng
Sao dạy dỗ Người chưa từng ngần ngại?
Ơn nghĩa đó nguyện còn ghi, khắc mãi
Cảm ơn Người…trẻ dại gửi tri ân!
Một vài câu nghờ nghệch ghép văn vần
Chúc Thày mãi cùng người thân mạnh khỏe!
PH. 08.11.2016.
Có thể bạn thích: