Phật giáo hay những triết lý phật giáo đều hướng con người tới sự thanh tịnh trong tâm hồn, đề cao tính chân, thiện, mỹ và răn dạy con người sống tốt đời đẹp đạo. Những bài viết về chủ đề phật giáo luôn suy tôn cái đẹp, cái hay trong nhân cách con người và luôn khuyên răn con người giữ mình trước những cám dỗ về vật chất trong xã hội. TopChuan.com xin giới thiệu những bài thơ hay về phật giáo.
Bài thơ: Tiếng chuông chùa – Phạm Quang Thu
TIẾNG CHUÔNG CHÙA
Tác giả: Phạm Quang Thu
Đinh đoong, binh boong, đinh đoong!
Tiếng chuông Chùa vọng ấm hơn cõi đời!
Rằm tháng bẩy để chiều rơi
Giữa mưa ngâu thấm nỗi đời xa nhau !
Ảo mờ Ô Thước bắc cầu
Ngưu Lang, Chức Nữ chờ nhau năm ròng!
Nỗi lòng bấn bíu đục trong
Để mưa tháng bảy gột lòng thảnh thơi.
Đinh đoong, Chuông cứ rơi rơi
Từ trong Phố thị, ra ngoài đồng xanh
Tiếng Chuông thấm đẫm lòng anh
Tiếng Chuông rung nhịp em thành nữ tu.
Để lòng thánh thiện tình thơ
Giữa đời từ thiện mộng mơ an lành
Để em chung nhịp bước anh
Ta quỳ lạy Phật đã thành Thánh ca.
Tình yêu riêng của Vạn nhà
Quyện vào trong trái tim ta chung tình
Anh nhìn lên ngọn lung linh
Thiên hà trôi giữa nhân tình bao la.
Binh boong Chuông mãi rung ca
Nguyện cầu an phước mọi nhà tâm linh
Rằm tháng bảy đất nước mình
Ngả theo hương khói chúng sinh cầu hồn.
Rằm tháng Bảy kết âm – dương
Non cao biển rộng yêu thương an lành!
Bài thơ: Về chùa sám hối cầu an – Chu Long
VỀ CHÙA SÁM HỐI CẦU AN
Tác giả: Chu Long
Vào chùa lạy Phật Quan âm
Ban cho minh dạ thanh tâm thân bình
Cầu cho thế giới nhân sinh
Cuộc sống hòa thuận gia đình ấm yên.
Mai về thế giới cửu tuyền
Nếu muốn siêu thoát ưu phiền tội dương.
Sống đời trên kính dưới nhường
Không gian dối biết yêu thương mọi người.
Lương tâm không bị đánh rơi
Cái đức đừng để thiếu vơi đen màu
Tham sân si dục bỏ mau
Tu nhân tích thiện sang giàu phúc may.
Của dành con cháu sau này
Là cách ăn ở của ngày hôm qua
Mong người hãy nghĩ cho xa
Sồng cho đúng đạo mới là chính nhân.
Về chùa sám hối cầu an
Nghe kinh Phật giảng lòng tràn niềm tin !
Chu Long
Bài thơ: Buông – Thanh Trang
BUÔNG
Tác giả: Thanh Trang
Thật nhẹ nhàng gió thổi chiếc lá trôi
Êm mặt sóng luân hồi sông chỉ một
Thu ngang trái khiến mắt vàng thưa thốt
Nhẹ tiếng hờn để tốt chiếc lá Xuân.
Tôi ngồi đây, bên hiên vắng Trăng tuần
Soi trần thế bằng vô ngần trong dạ
Trái tim mở ôm những điều vô giá
Gạt bụi trần bao dối trá, trái ngang.
Mở vòng tay rước tình cảm ngọc vàng
Rũ một tiếng bên đường cùng oán hận
Buông tất cả để tâm ngời vô tận
Hướng mặt trời thở tiếng giận thương yêu.
Đời bể dâu ngược lối vốn rất nhiều
Đạo hiền đức dạy những điều ngay thẳng
Hồn nhẹ nhõm để tâm luôn cố gắng
Buông chữ đời để không nặng chữ tâm.
25/07/2018. Thanh Trang
Bài thơ: Vô ngã – Bùi Thế Uyên
VÔ NGÃ
Tác giả: Bùi Thế Uyên
Hoàng hôn bóng ngả giăng ngang
Chiều tàn liễu ru lá vàng về đâu
Vô thường gạt bỏ u sầu
Đương đời trăm ngã muôn màu cõi tiên.
Sân hận một cõi du miên
Nợ duyên để lại luân phiên đoạ đầy
Trần gian khổ ài bao ngày
Vô lượng vô ngã mới hay di đà.
Sắc không, không sắc với ta
Bụi trần rũ sạch xoá nhoà chuân chuyện
Nắng vàng phai nhạt lương duyên
Tơ tình trả lai trần tiên kiếp này.
Niệm Phật, vô ngã đêm ngày
Sân si, thù hận bi thương này sẽ qua
Một lòng tu đạo tâm ta
Phật trong phật pháp cho ta nhẹ nhàng…
Warszawa
02/12/2017
Bài thơ: Thăm đền Đa Hòa – Nguyễn Anh Tuấn
Thăm Đền Đa Hoà
Tác giả: Nguyễn Anh Tuấn
Dòng sông bên lở bên bồi
Cho duyên kỳ ngộ tình đời gặp nhau
Xinh tươi hoa đẹp sắc mầu
Không ưa cung cấm sang giầu gấm hoa.
Tiên Dung đẹp tựa tiên sa
Ngao du sơn thủy mới là nguồn vui
Bờ sông bãi cát Bùi ngùi
Thân ngà da ngọc nước trời hồn tiên.
Chử Đồng Tử một trai hiền
Thương cha hiếu thảo người miền ven sông
Lâm trung cha dặn… mắt nồng
Khố kia để lại cha không có gì.
Thương cha nước mắt biệt ly
Trái lời cha dặn lâm nguy khôn cùng
Ngờ đâu 1 trong các buổi mai xuân
Dấu mình trong cát tấm thân trai cường.
Duyên trời tạo hoá yêu đương
Bồng lai cung quyến tự nhiên gặp người
Cùng như tạo hoá đất trời
Ngại ngùng bỡ ngỡ cùng trao duyên nồng.
Con vua công chúa chính tông
Trai hiền thảo hiếu bờ sông là nhà
Vượt bao trở ngại cách xa
Tình yêu đôi lứa thiết tha mặn nồng.
Hôm nay bến cũ bãi sông
Chuyện xưa còn đó mà lòng ngẩn ngơ
Bãi tự nhiên cát xa mờ
Đa hoà cung kính câu thơ con làm.
Trấn Giang lâu nước Hồng Giang
Nhất dạ đầm cũ mênh mang câu hò.
Bài thơ: Miền vô ngã – Nguyễn Nguyệt Anh
MIỀN VÔ NGÃ
Thơ: Nguyễn Nguyệt Anh
Nick facebook: Moon Anh
Ta nhẹ lòng đi trong miền sỏi đá
Mùi hương sen lan tỏa khắp càn khôn
Dĩ hòa vang giữa chánh niệm mõ dồn
Nghe từ bi đẹp ngôn “chân thiện mỹ”.
Luật luân hồi chẳng bao giờ thi vị
Cõi sắc không đạo lý thật công bình
Ta và người cũng qua cửa tử sinh
Nợ tiền duyên nghĩa tình đời vay trả.
Kẻ gian tham rơi xuống vùng đại ngã
Tình âm mưu xảo trá dạ sói lang
Gây đau thương cho những tấm lòng vàng
Chịu cay đắng lệ tràn đầy thống khổ.
Ta mải mê ngắm nhìn hoa đá trổ
Và hiểu rằng bến đỗ của nhục vinh
Người kiên trung tự đứng thẳng thân mình
Sống thanh tao lộ trình duyên, nghiệp, quả
MC: 2/1/2018
Bài thơ: Hoa bồ đề – Doãn Kim Oanh
Hoa bồ đề
Tác giả: Doãn Kim Oanh
Bàn chân nhỏ dưa tôi vào cõi Phật ,
Chùa HỒI LONG vốn tự ngày xưa
Nhà sư trẻ giàu lòng nhân ái,
Xây chùa chiền nhà dưỡng lão chúng sinh.
Thầy chỉ cho tôi hoa Bồ Đề năm sắc
Biết dỗi hờn khi thầy bận không chăm,
Chưa bao giờ thầy dời chùa lâu cả,
Sợ khách lễ chùa thấy vắng lại bi thương thương.
Bài thơ: Cảm xúc ngày học thiền – Lan Thanh
CẢM XÚC NGÀY HỌC THIỀN
Tác giả: Lan Thanh
Thầy từ xa – xa lắm
Đến chùa mình giảng pháp
Giọng nói nghe ấm áp
Bao trìu mến thân thương
Chùa mình kề bên đường
Mà thiền- thiền đến lạ
Không gian yên bình quá
Ríu rít chim chuyền cành
Gió cũng thiền màu xanh
Trong ngân nga chuông vọng
Bàn tay thầy tỏa nắng
Từng giọt- giọt ấm thơm
Thiền-tỉnh giác tại tâm
Thiền- đau mới thật thiền
Thiền- ngủ mà tỉnh giác
Thiền vỗ về âu lo
Hết sáng rồi lại trưa
Hoàng hôn bủa ván trời
Chúng con muốn học nữa
Thưa thầy tôn kính ơi
(Phật tử Nguyên Lan- Hà Nội – 5-4-2018)
Lan Thanh
Bài thơ: Buông bỏ – Hoàng Minh Tuấn
BUÔNG BỎ!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ngẫm ở đời bao chuyện thị phi
Tiền tài, danh vọng cũng lắm khi
Mang phiền nhiễu cho đời thêm khổ
Để cho ta lại phải nghĩ suy
Rồi tình yêu sầu thương bi luỵ
Lệ tuôn rơi đau xót lòng ai
Thôi từ nay tôi xin BUÔNG BỎ
Bởi cuộc đời mãi cứ thế thôi!
Hà nội, 24/7/2018
Bài thơ: Cầu an – Trịnh Thanh Hằng
CẦU AN
Tác giả: Trịnh Thanh Hằng
Con lạy Đức Phật từ bi
Trên cao người có thấy gì nhân gian
Thấy chăng những nỗi cơ hàn
Thấy chăng những nỗi gian nan cõi trần.
Đời là bể khổ trầm luân
Đời là vực thẳm muôn phần xót xa
Rừng vàng biển bạc của ta
Chúng sinh tàn phá thật là cam go.
Đời còn lắm chuyện nhỏ to
Sân si tham ngãi chẳng lo giữ vàng
Đời còn bao trẻ lang thang
Không nơi nương tựa ai mang bây giờ.
Đời còn lắm chuyện bất ngờ
Đuổi cha đánh mẹ tôn thờ hư không
Trên cao cửa Phật có trông
Nhồi da nấu thịt có không tình người.
Còn bao nhiêu chuyện mười mươi
Thế gian còn có những người vong ân
Cúi lạy Đức Phật Quan âm
Từ bi hỉ xả khai tâm con người.
Cho chúng sinh nở nụ cười
Bác từ bác ái cuộc đời nở hoa
Để cho ngày lại tháng qua
Trần gian tươi đẹp kết hoa Niết Bàn.
Để đời không tiếng oán than
Chúng sinh hỉ hả hân hoan với đời
Trần gian tươi đẹp nơi nơi
Tây phương cực lạc rạng ngời niềm vui
Thanh Hằng Trịnh
Bài thơ: Đi chùa Hương – Nguyễn Thành Lợi
ĐI CHÙA HƯƠNG
Thơ: Nguyễn Thành Lợi
Có một ngày mờ sương,
Các cụ đi Chùa Hương.
Xe từ sân kho chạy,
Băng băng theo bờ mương.
Ai cũng mừng khấp khởi,
Bởi vì ai cũng đợi,
Vui vào mùa hội mới,
Đi chảy hội Chùa Hương.
Thoắt đã đến bến xe.
Sao người đông đến thế,
Có gì mà vui nhể,
Quyên hết mệt giữa đường.
Qua đền Trình, cửa ngõ,
Phật tử con bày tỏ,
Dâng sớ xin vào chùa,
Được Ngài cười rộng mở.
Dắt nhau cùng xuống đò,
Chảy động Chùa Hương Tích,
Chúc bình an, thượng lộ,
Người, người, cười khúc khích.
Bến ơi sao Bến Đục.
Đò ơi! sao đò mờ,
Ôi! Những phút ngóng chờ,
Lòng rộn ràng thúc giục…
Trăm ngàn chiếc thuyền nâu;
Lá tre đi về đâu?
Lênh đênh, trôi nhẹ lướt!
Sóng vỗ, chèo chìm sâu!
Nam mô ,a-nam-mô,
Di-đà, a-di đà!
Chào nhau i cửa Phật,
Tâm linh, ôi mặn mà!
Thuyền ta trôi nhanh nhanh,
Mù sa, mây thanh thanh.
Lách qua ven sườn đá,
Toả mùi rêu xanh xanh.
Ngọt nồng mùi hương cỏ,
Lung linh hoa gạo đỏ,
Tay gầy, hứng i vơi!
Đèn trời treo sáng tỏ!
Lan reo, treo vách đá,
Dê kêu trong lùm lá,
Lắng nghe, mơ nhạc rừng.
Người ơi, Thương, thương quá!
Sắp đến động Hương rồi!
Núi Gà , Núi Mâm Xôi ,
Mọi người đều hướng tới.
Mau mau, lên thuyền thôi!
Rủ nhau lên Thiên Trù.
Hửng nắng, hết sương mù.
Người đông như kiến cỏ,
Dâng lễ lên cửa chùa.
Nam mô a-di-đà!
Nam mô a-di- đà!
Chắp tay nơi cửa Phật,
Hương ngát say la đà.
Gửi hồn cho khói bay,
Mở lòng cho dạ “chay.”
Ta đi về cõi Phật,
Từ cõi trần nồng say!
Nối nhau, người nối nhau,
Đi trước, người đi sau,
Gậy tre,chen gậy trúc,
Càng đi, chân càng mau!
Tấu lạy Quan -Thế-Âm
Bồ-Tát Ma-Ha-Tát,
Phật tử con thành tâm,
Chảy về nơi cõi nát…
Vạn lạy Ca-Mâu-Ni,
Cho con về cõi Phật,
Theo hầu Người hành vi,
Đi làm điều thiện thật.
Hỏi nhau tới động chưa?
Khi trời đổ cơn mưa,
Lạy Phật Ngài phù hộ!
Vừa hay đến cổng xưa!
Cổng trời cao rộng mở,
Thẳng lưng ta hít thở,
Cả trời đất vào lòng,
Dần vơi đi nỗi khổ.
Thả hồn xuống Động sâu,
Vơi đi nhiều nỗi đau.
Con người thật bé nhỏ,
Đi đâu, Biết về đâu?
Nằm dưới gốc bồ đề,
Cỗu Phật Trời phù hộ,
Nhặt hạt xâu mang về,
Lần đốt tay giải khổ!
Hứng xin cây vàng bạc,
Ngài độ thế rụng luôn,
Chìa tay xin sữa mẹ,
Chờ từng giọt, nhỏ tuôn.
Nam mô a-di-đà,
Ngớt mưa đường đỡ trơn,
Nam mô a-di-đà,
Đỡ khổ, đời vui hơn.
Đò quay về Tuyết-Sơn,
Còn gì sung sướng hơn,
Xuống đò lòng nhẹ bẫng,
Càng đi càng ít trơn.
Tiếng chim trời xa xa.
Theo nhau ta leo núi,
Hương trầm ấm thịt da.
Tuyết-sơn không gió bụi,
Cúi lạy bà Chúa Ba,
Xin thuốc Ngài giải bệnh,
Cứu Phật tử, như cha,
Đức công Ngài khổ hạnh.
Lạy Ngài xin một quẻ,
Cầu mong luôn mạnh,khỏe .
Phúc lộc trải đầy nhà,
Trí, tài cho con trẻ.
Tấu lạy quan Hoàng Bảy,
Tấu lạy ông Hoàng Mười,
Mong sao được nên người,
Thấm sắc màu dân tộc.
*
* *
Xuống núi về xuôi,chào Hương Sơn!
Tạm biệt củ mài, mát mịn hơn,
Chia nhau rau sắng, hăng, ngọt,đắng,
Giấu trái mơ rừng chua cô đơn,
Lên đò , về Phố , chào Động Hương!
Tạm biệt Thiên Trù, chuông vấn vương!
Cụng li Xôi- nếp, bên Gà -Trống,
Lung linh Bến-Đục, đêm đèn sương…
Nam mô đức Phật Di-Đà,
Tam non, tứ bể, ngũ hà, lục châu.
Dù cho sóng bạc bể dâu,
Sống cho thiên hạ, dám đâu sai lời,
Dù cho đá lở, cát bồi!
ở sao cho xứng là Người Chí-Trung.
Hà Nội,ngày 6 tháng giêng Ất-Dậu /Nguyễn Thành Lợi
Bài thơ: Trên đỉnh Yên Tử – Chu Minh Khôi
Trên đỉnh Yên Tử
Tác giả: Chu Minh Khôi
Bao kiếp người châm nhang vào mây trắng
Nắng chùa Đồng thường trụ cõi trôi bay
Đời mỏi rã những bước chân giả tạm
Neo vào đâu thành cõi thực nơi này?
Ta bồng bềnh trôi về phía rừng mai
Chùa Vân Tiêu gác kèo lên sương khói
Úp mặt xuống, dưới kia là cao rộng
Ngước mắt lên, sâu thẳm một vực trời.
Dao diết đá cho thời gian dừng lại
Tháp Huệ Quang trầm mặc sắc phù vân
Treo vách núi, hương trầm bay ngược gió
Tiếng mõ kinh chạy dọc cội nguồn.
Từ am nhỏ, Trúc Lâm nghìn phương rọi
Nơi non thiêng muôn thuở vọng Phật Hoàng
Lửa tam muội thiêu nỗi bi thương cháy cạn
Chắp tay xin im lặng giữa Hoa Yên.
CMK 10.3.2015
Có thể bạn thích: