Mấy năm gần đây thời tiết ngày càng trở nên khắc nghiệt, cùng với điều đó là những trận bão lũ diễn ra với tần xuất nhiều hơn và cường độ mạnh hơn. Rất nhiều người đã mất đi nhà cửa, hoa màu thậm chí cả những người thân của mình sau cơn bão. Để chia sẻ với bà con vùng bão, TopChuan.vn xin giới thiệu những bài thơ hay viết về bão.
Bài thơ: Bão quê nhà – Trần Đức Lực
BÃO QUÊ NHÀ
Tác giả: Trần Đức Lực
Nghe tin bão vào quê mẹ
Nhà tranh một mái liêu xiêu
Tha hương chiều qua có kẻ
Thầm thương nước lọ cơm niêu.
Mưa giông đêm qua ngập ngõ
Chắc mẹ buồn lắm phải không?
Vì con một đời vò võ
Thân cò lặn lội ven sông.
Sáng nay cuồng phong lặng bớt
Mót cọng rau dập, măng già
Quê người bao chiều con xót
Những lần nghe bão hiên nhà.
Bài thơ
HÀ GIANG MÙA LŨ
Tác giả: Nguyễn Lan Hương
Hoa có nở trên đồng tam giác mạch?
Khi mùa lũ qua cuốn sạch cửa nhà
Tiếng khèn Mông còn có thể ngân nga
Em gái người Dao có còn xuống núi?
Đêm chợ tình chợt trôi đi quá vội
Chén rượu ngô chưa uống chuếnh choáng say
Cao nguyên Đồng văn mỏi cánh chim bay
Có còn không trong mưa ngàn lũ xiết?
Trách con nước chợ Khâu Vai biền biệt
Lỗi tại ai hay chỉ tại ông trời
Nhà cửa trâu bò bị lũ cuốn trôi
Mưa rơi hay nước mắt người vùng lũ.
Để cờ bay trên đỉnh trời Lũng Cú
Để mây ru trắng xóa những con đèo
Để chim ca trên dốc núi cheo leo
Yêu thương hãy về Hà Giang hội tụ.
Tam giác mạch vẫn nở hoa mùa cũ
Cô gái Dao e ấp nụ cười xinh
Chàng trai Mông vẫn múa điệu khèn tình
Phiên chợ Khâu Vai ta cùng xuống núi.
LHN 28-6-2018
Bài thơ: Hà Nội mùa mưa bão – Doãn Kim Oanh
Hà nội mùa mưa bão
Tác giả: Doãn Kim Oanh
Ngày mai bão về rồi đấy
Tối nay trời bắt đầu mưa
Hà nội hôm nay ngập lắm
Từng đoàn người đi trong mưa.
Con nhớ những lời mẹ dặn
Đi đường cẩn thận nghe con
Nhìn con đi trong mưa nước
Lòng mẹ cứ buồn nao nao.
Hà nội của tôi hôm nào
Dịu dàng xinh tươi là thế
Mà nay thành như sông bể
Hà nội thành lội mất rồi.
Làm gì còn chỗ dạo chơi
Giao thông vô cùng khổ sở
Có mỗi việc nhỏ đi chợ
Mà sao khó khăn vô cùng.
Mưa lũ cứ đến từng vùng
Đê vỡ bao người mất tích
Thương lắm quê nhà của tôi
Ai người cơm niêu nước lọ.
Mưa đêm ngõ nhà ngập nước
Mẹ buồn nhiều lắm phải không
Mẹ ngồi chờ con trước cửa
Mắt nhìn vào chốn hư không.
Cầu cho trời ngừng mưa bão
Để cho trời lặng mây trôi
Để cho tất cả mọi người
Bình yên đi về trên phố.
Bài thơ: Bão – Chu Long
BÃO
Tác giả: Chu Long
Đâu rồi nắng ấm mùa xuân
Để cho bão thả sức quần khắp nơi
Chúng nghênh ngang chẳng sợ trời
Coi thường cả Đất khinh Người trần gian
Bão làm cảnh vật hoang tàn
Ao hồ ngập úng – Sông than não lòng
Nát tan nhà cửa ruộng đồng
Thuyền không bãi đỗ – Bờ không bến chờ
Bão làm tôm cá bơ vơ
Chim kia mất tổ Cò giờ tha phương
Làm núi Đá cũng trơ xương
Đất màu sơ xác Ánh dương sắc gầy
Bão tàn phá núi rừng cây
Toang hoang đê vỡ nước vây mọi vùng
Gây lũ quét – lụt hãi hùng
Cho đời cuộc sống khốn cùng lao đao.
Bão chúng kéo đến chỗ nào
Thì miền đất ấy rơi vào hoang sơ…
Chu Long
Bài thơ: Thương về Xứ Nghệ – Nguyễn Lan Hương
Thương về Xứ Nghệ
Tác giả: Nguyễn Lan Hương
Lý giận thương đưa em về Xứ Nghệ
Đất quê nghèo nắng cháy thịt da
Mười hai tháng, ba tháng ròng đón bão
Mà câu hò ví dặm vẫn ngân nga.
Mẹ vẫn dặn đã là con Xứ Nghệ
Gái sông Lam thì phải thật kiên cường
Dẫu biển giận gió gào trong dâu bể
Vẫn mỉm cười thách thức mọi tai ương.
Cho em về ấm lại mấy mùa thương
Trong gió bão lại ngời lên sự sống
Nghe đài báo chiều nay trời biển động
Đất Nghệ An ngơ ngác dưới mưa ròng.
Ơi sông Lam nước khi đục khi trong
Câu hát cũ răng là thương là nhớ
Cho em gửi chút nắng về trong nớ
Lý mười thương có giữ nổi quê nghèo?
Đi khắp chốn vẫn là con Xứ Nghệ
Dẫu chẳng phải là nơi dưỡng, nơi sinh
Đất quê cha còn lại một chút tình
Thương nhiều lắm quê hương mình – Xứ Nghệ!
LHN 15-9-2017
Bài thơ: Thương quê – Hoàng Minh Tuấn
THƯƠNG QUÊ!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Quê hương! Tôi nhớ, tôi thương!
Hôm nay cơn bão vô thường quét qua.
Nước như biển cả bao la,
Vùng quê nay đã chẳng là xóm thôn!
Nước dâng, gió nổi sóng cồn,
Trời như trút cả nguồn cơn giận hờn!
Tiếng ai khóc lặng tìm con,
Tiếng kêu ai oán non ngàn cũng đau!
Mẹ ngồi đau đáu buồn rầu,
Đàn gà vựa thóc, ruộng rau mất rồi!
Màn trời chiếu đất hỡi ơi!
Bờ đê bám trụ nghỉ ngơi thế nào?!
Mà mưa vẫn cứ ào ào,
Nào ai biết được khi nào hết mưa?!
Bao giờ trở lại cày bừa?!
Trẻ con đi học trâu kia ra đồng?!
Bao giờ nước rút ra sông?!
Bao giờ hết ngập ruộng đồng trời ơi!
Dẫu biết lỗi tại ông trời,
Nhưng mà cũng tại con người nữa cơ!
Rừng kia đốn chặt từng giờ,
Lấy gì ngăn lũ, chặn mưa bây giờ!
Liệu con người có tỉnh ra?!
Đừng phá rừng nữa kẻo mà khổ dân!
Bão mưa còn biết bao lần,
Cầu mong lần tới bão không đi vào!
Hà nội, 23/7/2018
Bài thơ: Bão trong lòng mẹ – Hồ Viết Bình
BÃO TRONG LÒNG MẸ
Tác giả Hồ Viết Bình
Các con ơi hãy ôm cho chặt
Mặc gió mưa nó quật, nó xiên
Bên con đã có mẹ hiền
Giang tay che chở các con yên lòng.
Cây ngả nghiêng, gió lồng, gió đập
Nhà liêu xiêu nước ngập mênh mông
Mẹ đây vừa chạy vừa trông
Cha con ngoài biển đã không kịp về.
Mấy lần trước cha về rất sớm
Cơn bão này đổi hướng quá nhanh
Thuyền cha phải chạy loanh quanh
Tìm nơi trú ẩn yên lành được không?
Con có biết bão trong lòng mẹ
Gió ngoài kia không thể sánh bằng
Ôm con mẹ ngóng tin chồng
Mặc cho bão dữ mẹ không nản lòng.
Con có thấy mây hồng kéo tới
Đoàn thuyền kia phấp phới cờ về
Cha con dựng lại mái che
Ngày mai dong duổi thuyền bè ra khơi.
Bài thơ: Sau bão – Đoàn Thị Hồng Sương
Sau bão
Tác giả: Đoàn Thị Hồng Sương
Bút danh Đan Mộc
*****
Cơn bão đi qua,
Một vùng trù phú, hóa tiêu đìều, xơ xác, tan hoang
Nhưng em, mẹ vẫn bình an
Đối với con, đã thành điều quý giá
Con ở trong này, dù vất vả
Sao sánh bằng mẹ, tất tả chốn quê hương
Ruộng mía, ruộng dưa bị ngập nước thảm thương
Đến cây me già cổ thụ, còn bật gốc,
Em với mẹ, ốm o, gầy rộc,
Có thể vượt qua rồi, là trời phật để tâm
Con ở nơi này, luôn khấn nguyện âm thầm
Mong mẹ, em bình yên, quê hương an ổn
Bão lũ hung tợn cuốn trôi, chỉ còn hỗn độn
Nhưng
Có xóm, có làng, có bộ đội, có dân quân
Các anh sẽ ra tay cứu đỡ, như tình thân
Dựng cho em mái nhà ân cần
Và cuốc hộ mẹ một nương khoai
Mẹ, em ơi, xin chớ có bi ai
Dẫu mất mát, đau thương, đừng để lòng nản chí
Sau tất cả, con mong điều giản dị
Mất đi rồi, có tin yêu, ta làm lại ngày mai
Lau nước mắt, ngẩng cao đầu, ta hãy nắm chặt tay
Sóng gió, mưa mù, nước lũ, hay đá rơi trên vai
Không đẩy ngã được chúng ta, càng không cản được bước chân ta
Bước chân của những người từng đi qua biển động
Từng đào núi, dời non đi xây cuộc sống
Qua hết rồi, ta gây dựng lại đời ta.
Sương – Long An
Bài thơ: Xúc cảm mưa lũ tháng 7 – Lan Thanh
XÚC CẢM MƯA LŨ THÁNG 7
Tác giả: Lan Thanh
Mưa mãi… mưa không thôi
Nước tràn ngang bản rồi
Đâu rừng đâu ngăn lũ
Đâu con trẻ cười nụ.
Chỉ thấy nước gào thét
Và núi bồng bềnh mơ
Mặt trời như quân cờ
Chìm vào trong đũng mây.
Em – gái nhà ai đây
Mình ướt rượt bùn đất
Vẹo xiêu lê bước một
Lả đi chờ vòng tay.
Quê ta ơi, thắt ruột
Đường xá thành sông rồi
Mưa tróc bửa quả đồi
Trắng trời vành tang trắng.
Mưa mãi vẫn chưa lặng
Mẹ – nước mắt cắn môi
Cha – bỏng lửa đứng ngồi
Bé giật mình thảng thốt.
Thật đau, thật xa xót
Hồng thủy này vì đâu?
Lan Thanh
Bài thơ: Bão lòng – Phan Thúc Định
BÃO LÒNG!
Tác giả: Phan Thúc Định
Sóng xô vào kéo tuột tiếng thở dài
Em kìm nén giữa ồn ào phố biển
Anh vô tình mà tim em bão đến
Mặn chát lòng trước sóng biển trêu ngươi!
Anh mãi theo những lẽ phải ở đời
Gìn giữ mình trước sóng cồn nghiệt ngã
Cánh hải âu cứ vút nghiêng hối hả
Đời mong manh thề hứa có là chi?
Ánh bình minh ve vuốt mịn xuân thì
Khi bờ cát in trăm ngàn gót ngọc
Gót chân nào con sóng vừa khỏa lấp
Anh cuống cuồng giằng sóng có được đâu!
Từng giọt ngâu rơi rụng bạc mái đầu
Nên dù nhuộm đâu nhiệm màu em nhỉ!
Anh vẫn tin trên dặm trường dâu bể
Những điều thiêng chẳng sứt mẻ bao giờ…
7/2018.
Cụ Định.
Bài thơ: Mưa dông trái vụ – Chu Long
MƯA DÔNG TRÁI VỤ
Tác giả : Chu Long
Đang mùa đông giá lạnh đông
Mà sao trời đổ bão dông thế này .
Chớp lòe sấm giật cuồng quay
Mưa tuôn xối xả đan dày chéo ngang.
Trời sao người nỡ phũ phàng
Mang đông lạnh giá – nắng vàng đổ đâu . ?
Sông tê tái -Đất tủi sầu
Suối rừng núi cũng bạc đầu …ông ơi …
Người dân chỉ biết kêu…Trời …!
Mùa màng thất bát khắp nơi trắng đồng .
Cây cành rũ lá rủ bông
Rau xanh củ quả bởi đông chết mòn .
Trâu bò chết gục nhiều con
Gà lợn ngan vịt đâu còn cho xuân.
Bao nhiêu cay đắng nợ nần
Mưa-Dông trái vụ Rét quần tái tê.
Mùa xuânnay chắc chẳng về
Miền đát cằn cỗi xứ quê hương mình …!
Chu Long
Bài thơ: Quê tôi – Phan Thúc Định
QUÊ TÔI.
Tác giả: Phan Thúc Định
Xứ Nghệ mùa này nắng trở thành xa xỉ
Bầu trời cao bỏ trốn khỏi khung trời
Mây sầm sập từ chốn nào kéo tới
Râḿ rứt lòng sùi sụt tháng ngày trôi.
Nước trắng đồng ếch nhái thỏa thuê chơi
Yêu say đắm khúc giao hoan ì oap̣…
Trăng bất chợt tỏ, mờ…rồi đóng khép
Gian diú dở dang bối rối bỏ buông nhau!
Núi còn non nhưng đầu đã bạc phau
Dòng lệ trắng khóc tràn muôn khe suối
Cánh chim nặng ướt đầm trong gió thổi
Lục bình trôi dênh̀ daṭ mấy phương trời!
Mái ngói nhàu trổ những lỗ thông hơi
Chốc lấp ló bóng trẻ, già thấp thoáng…
Nước đỏ quacḥ giỡn trăng ngà bảng lảng
Nhà chênh chao như thuyền cắm ven dòng.
Ả mái hoa tục tác đến rạc lòng
Mấy anh trống ó ò o đáp laị
Nhưng chẳng thể nào gần nhau ân ái!
Nước ngập làng ngăn trở cả yêu đương.
Xứ Nghệ ơi thương biết mấy là thương!
Năm mấy bận luṭ về chơí với…
Người xứ Nghệ có làm chi nên tôị?
Mà nắng giày mưa dội tả tơi trôi…!
7/2018.
Cụ Định.
Bài thơ: Sạt lở – Trương Túy Anh
SẠT LỞ
Thơ: Trương Túy Anh
Ôi mênh man sông Tiền ru hát
Chở phù sa bù đắp nơi quê
Lúa vàng bát ngát đắm say mê
Đôi bạn tình da diết chờ trăng.
Bỗng tiếng “ầm” giữa đêm thanh vắng
Sông xanh hờn dỗi, xé toạc bờ
Cuốn trôi theo mái nhà che nắng
Mẹ đớn đau, lệ chảy thẩn thờ.
Cả đời lam lũ nắng mưa đội
Trong chốc lát đổi thành mây khói
Nước ập về nhấn chìm, lụt lội
Mất của ,con côi xót nặng lòng.
Phá rừng, hút cát, chặn tắc sông
Biển trút giận ,sóng trào xô lở
Cá chim giật mình kêu nức nở
Lỗi tại trời và cả người ơi..
Chiều nay ghé về thăm quê nội
Nghe hò, vọng cổ não lòng hơn
Hỡi gió mưa hiền hòa, dịu bớt
Cho con người không khổ bình an
Bài thơ: Bão lòng – Trịnh Thanh Hằng
BÃO LÒNG
Thơ Thanh Hằng Trinh
Luống rau mơn mởn chiều nay
Mẹ già xới xáo một tay vun trồng
Đàn gà hớn hở chạy rông
Bới giun nhặt thóc nhanh không tối rồi.
Bên hiên vẳng tiếng à ơi
Đung đưa cánh võng những lời ru ca
Cả đời cất được căn nhà
Nợ chưa trả hết nhưng mà yên tâm.
Ngờ đâu sấm chớp ầm ầm
Lũ đâu ập đến tối sầm thế gian
Núi long đất lở trên ngàn
Ầm ầm đổ xuống ngập tràn nơi nơi.
Cuốn đi tất cả tơi bời
Căn nhà mới cất cũng trôi đi rồi
Tiếng ai gào thét bên đồi
Trời ơi cứu lấy con tôi đâu rồi.
Tiếng kêu xé cả đất trời
Xót xa thân mẹ một đời chắt chiu
Bởi vì bão lụt hẩm hiu
Nhà tan cửa nát buồn thiu tuổi già.
Kêu trời trời ở quá xa
Rồi mai cô quạnh tuổi già sao đây
Lệ trào sống mũi cay cay
Hỏi ai có thấu buồn này nhân gian.
Giá như mưa gió trên ngàn
Đừng tuôn nữa nhé muôn vàn xót xa
Để cho còn ít tuổi già
Thân mẹ được chút gọi là bình yên
Có thể bạn thích: