Nhà thơ Phạm Hồng Giang nick facebook Hồng Giang sinh ngày 17 tháng 3 năm 1968. hiện nay đang sinh sống và làm việc tại Thành phố Hải Phòng. Anh đến với thơ 1 cách tự nhiên, như để chia sẻ những cảm nhận của anh về cuộc sống chính vì vậy những bài thơ anh viết ra rất đời, và rất thật khiến người đọc như tìm thấy câu chuyện của chính bản thân mình. Anh đã có rất nhiều bài thơ được đăng sách báo tạp chí và được phổ nhạc. TopChuan.com xin giới thiệu những bài thơ hay của anh.
Bài thơ: Thơ tình mùa ngâu
THƠ TÌNH MÙA NGÂU!
Thơ Phạm Hồng Giang
Tôi muốn viết bài thơ tình cuối tháng.
Mà nắng chiều cháy rám cả còn đâu.
Suốt ngày qua trời đã đổ mưa ngâu.
Cho không gian tím một màu nhung nhớ.
Đành phải để bài thơ tình viết dở.
Kẻo vần gieo câu vỡ lại ẩm nhèm.
Chữ viết ra tờ giấy trắng lem nhem.
Cung đàn xưa chợt thèm vài nốt nhạc.
Chiếc lá khô trôi theo dòng xào xạc.
Cả khung trời tím ngắt những mộng mơ.
Con đường xưa ai vẫn đứng đợi chờ.
Thu cuối tháng giấc mơ nào trọn vẹn.
Tại cơn ngâu làm cho ai lỗi hẹn.
Nên bài ca ứ nghẹn chẳng tròn lời.
Nửa câu bi lụy theo dòng nước chơi vơi.
Nửa còn lại cũng rụng rời thương nhớ.
Thôi đành để bài thơ tình dang dở.
Những vần thơ ….
Nức nở ….
Giữa mùa ngâu !
31/08/2015 Hồng Giang.
Bài thơ: Thơ tình lính đảo
THƠ TÌNH LÍNH ĐẢO
Thơ Phạm Hồng Giang
(Thơ viết chào mừng 22/12)
Anh lại viết vần thơ tình lính đảo
Sóng đại dương khờ khạo đỡ thân tầu
Lính mà em gia tài có gì đâu
Chỉ duy nhất chứa một bầu máu đỏ.
Đời lính đảo còn gian nan khốn khó
Bụi trường chinh hòa nhuộm gió trùng khơi
Lá thư nhà mặn đắng cả vành môi
Niềm nhung nhớ nổi trôi cùng cánh sóng.
Đêm sương giá còn ngày cháy bỏng
Cọng rau Dền đọng cả bát mồ hôi
Phút tuần tra trăng chênh chếch mé đồi
Ôm cây súng thành một đôi tri kỷ.
Đời lính mà em ơi đừng suy nghĩ
Tổ quốc cần người chiến sĩ tiền phương
Sau lưng là lời nhắn nhủ quê hương
Vững tay súng trên con đường binh nghiệp.
Thơ viết dở ngày mai anh viết tiếp
Cánh Hải Âu …
” báo tiệp”…
Nhắc xuân về !
21/12/2017 Hồng Giang .
Bài thơ: Chiều tím 2
CHIỀU TÍM 2
Thơ Phạm Hồng Giang
Thu nhạt nhòa chiều tím sẫm đam mê
Hoàng hôn buông vụng về chưa khép cửa
Em đi đâu chỉ còn tôi một nửa
Hạt sương rơi sấp ngửa đám mây vờn.
Chiếc thuyền trôi hồ chao sóng chập chờn
Cành cây khô dỗi hờn thưa thớt lá
Gió cong mình chân trời xa nghiêng ngả
Cánh Hải Âu mệt lả trốn phương nào.
Chiều tím hoài trong nỗi nhớ khát khao
Thu vất vưởng cồn cào sao tĩnh lặng
Thời gian qua dòng lệ khô chát đắng
Hắt hiu bi lụy trống vắng nỗi cô đơn.
Tối tràn về dường như tím đậm hơn
Đêm se sắt chờn vờn xao xác nhớ
Bến cô phòng ngả bóng dài trăn trở
Con đò xưa duyên nợ đã xa rồi.
Chiều tàn dần tím ngắt một mình tôi
Thân lữ khách …
Nổi trôi …
Niềm cô quạnh !
17/10/2017 Hồng Giang .
Bài thơ: TÌNH YÊU VẦN THƠ VÀ NỐT NHẠC !
TÌNH YÊU VẦN THƠ VÀ NỐT NHẠC!
Thơ Phạm Hồng Giang
Anh muốn viết bài thơ bằng nốt nhạc.
Gửi cho người hàng vạn nỗi yêu thương.
Mà nốt ĐỒ sao cứ thấy vấn vương.
Bởi nốt MI đang tìm đường trốn chạy.
Nên câu thơ viết nửa chừng đã gẫy.
Vần gieo rồi mà chữ giẫy đi đâu.
Lấy nốt SON Anh bắc những nhịp cầu.
Cho nốt FA gói tròn câu nhung nhớ.
Trong tim Anh vần thơ là hơi thở.
Nên suốt đời còn bỡ ngỡ khôn nguôi.
Nốt LA kia Anh đã gói trọn rồi.
Sao nốt SI vẫn ngậm ngùi cay đắng.
Hạ sắp sang vườn thơ nay đầy nắng.
Sao trong lòng còn trống vắng cô đơn.
Nốt RÊ kia sao lại cứ tủi hờn.
Để xa cách cứ chập chờn trong gió.
Anh muốn hỏi ánh trăng vàng cho tỏ.
Câu ân tình ……
Còn bỏ ngỏ ….
Vì ai !
07/04/2015 Hồng Giang .
Bài thơ: Nhớ tháng ba
NHỚ THÁNG BA
Thơ Phạm Hồng Giang
Hoa bưởi trắng vườn em nhớ tháng ba
Ngày mẹ sinh anh nắng nhòa ngõ nhỏ
Xuân mới vừa sang đào đang ửng đỏ
Khói lửa mịt mờ nơi đó quê hương.
Mẹ bảo anh rằng ngày đó đau thương
Cha vẫn đi xa chiến trường giết giặc
Bom đạn quân thù ngày đêm giăng mắc
Đất nước điêu tàn giằng giặc nhớ nhung.
Một góc quê nghèo bờ duối gốc sung
Khói lửa đạn bom lạnh lùng cày sới
Nhưng hương bưởi vẫn thơm nồng vời vợi
Như thể nỗi lòng mẹ đợi tin cha.
Có thể vậy mà em nhớ tháng ba
Tháng của niềm tin chan hòa hy vọng
Tháng của bao người ngày đêm trông ngóng
Một thoáng thanh bình yên ắng chờ mong.
Nay đã hết rồi năm tháng long đong
Mùi hương bưởi ….
Vẫn thơm nồng …
Thủa ấy !
03/03/2018 Hồng Giang .
Bài thơ: Về với biển
VỀ VỚI BIỂN
Thơ Phạm Hồng Giang
Em lại về phố biển 1 chiều thu
Nghe con sóng nhẹ ru bờ cát trắng
Biển vẫn thế buổi chiều nay nhạt nắng
Con Dã Tràng cõng cái đắng đại dương.
Em tìm về nơi đầy dẫy vấn vương
Nơi ta đã từng chung đường luyến ái
Nơi ta đã bao tháng ngày khắc khoải
Những ân tình mê mải bến bờ xa.
Em tìm về với sóng biển bao la
Cơn mưa muộn nhạt nhòa chiều thu vắng
Sóng xô bờ tung vô vàn bọt trắng
Ghềnh đá nằm im ắng mấy ngàn năm.
Tìm về nơi mình hò hẹn ánh trăng
Ngắm Hòn Dấu ngọn hải đăng hùng vĩ
Hỏi mẹ biển sao bạc đầu suy nghĩ
Cho đời này nhắn nhủ với đời sau.
Em tìm về nơi còn đọng nỗi đau
Mùa thu ấy ….
Nhạt màu …..
Trong nhung nhớ !
25/08/2016 Hồng Giang.
Bài thơ: Quê ngoại
QUÊ NGOẠI
Thơ Phạm Hồng Giang
Anh có về quê ngoại với em không
Chiều nghiêng nắng đỏ hồng mùa vải chín
Tiếng Tu Hú gọi bầy sao bịn dịn
Gió giỡn đùa khe khẽ vịn tóc mây.
Con đò chiều nghiêng bóng những hàng cây
Neo bến đậu dòng sông gầy uốn lượn
Nắng đầu hè chẳng như điều em muốn
Cứ gắt gao phiền muộn cánh phượng hồng.
Anh hãy về quê ngoại khỏi chờ trông
Đàn cò trắng mỏi cánh đồng tít tắp
Quê ngoại nghèo nhưng niềm vui đầy ắp
Tiếng sáo diều vang vọng khắp triền đê.
Anh có về nơi ấy một vùng quê
Dẫu lam lũ nhưng tràn trề nhân ái
Có tình em tháng ngày luôn khắc khoải
Đợi anh về lợp lại mái tranh xưa.
Anh có về quê ngoại 1 chiều mưa
Làn khói bếp….
Đung đưa….
Mùi cơm mới!
01 /05/2018 Hồng Giang.
Bài thơ: Quê mẹ
QUÊ MẸ
Thơ Phạm Hồng Giang
Đã lâu rồi con không về quê mẹ
Nắng nhạt nhoà nhè nhẹ gió đưa hương
Có điều gì trong con mãi vấn vương
Người thiếu nữ mái trường xưa rêu phủ.
Cánh phượng hồng giấy học trò ấp ủ
Tuổi ấu thơ nhắn nhủ tháng năm dài
Khói bếp nồng mùi cơm mới giằng giai
Chùm hoa bưởi bên nhà ai bữa ấy.
Quê hương ơi bao nhiêu ngày vẫn vậy
Cứ êm đềm khiến con thấy nôn nao
Dòng sông xanh làn nước mát ngọt ngào
Nơi con đã khát khao thời thơ ấu.
Bát chè xanh buổi trưa hè ngoại nấu
Củ khoai vùi trong đống trấu vàng thơm
Mắt cay xè mùi khói lửa bếp rơm
Hình bóng cũ cứ chập chờn đâu đó.
Về quê mẹ một sáng hè nắng đỏ
Thấy lòng mình……
Như cơn gió…
Mong manh!
28/06 /2018 Hồng Giang.
Bài thơ: Mồ côi 2
MỒ CÔI 2
Thơ Phạm Hồng Giang
Gió giận hờn lách luồn tìm kẽ lá
Rét cong mình cuốn cả thoáng chiều đông
Em về đâu giữa cuộc sống hư không
Đứa trẻ nhỏ không người thân nương tựa.
Xót thân em từ khi còn sấp ngửa
Phải lang thang lần nữa giữa dòng đời
Tuổi các em đáng ra được vui chơi
Được nóng áp cúng trong vành nôi Cha Mẹ.
Nhưng còn đâu để cho em san sẻ
Trẻ mồ côi solo lẻ giữa phố đông
Hỏi ai cho được một chút nắng hồng
Bữa cơm no buổi chiều đông lạnh giá.
Đường gập ghềnh vẫn chia về muôn ngả
Nào có đâu một ngã rẽ cho em
Đứa trẻ nghèo giữa cuộc sống lấm lem
Đang bơ vơ khát thèm tình nhân ái.
Rồi mai đây tuổi thơ đầy khờ dại
Về đâu em ……
Hoang hoải …..
Những cuộc đời !
21/12/2015 Hồng Giang.
Bài thơ: Vô tình người lính
VÔ TÌNH NGƯỜI LÍNH
Thơ Phạm Hồng Giang
Chẳng phải vô tình anh nhớ mùa đông
Cô bé nhà bên má hồng ánh lửa
Lén nhìn anh “thẹn thùng sau cánh cửa”
Anh vô tình lần lữa chẳng hỏi tên.
Chẳng phải vô tình ngày đó anh quên
Ba ngày phép được về bên ba mẹ
Cô học trò ngày ấy còn thơ bé
Vẫn vô tình khe khẽ ngước nhìn anh.
Chẳng phải vô tình ngày ấy chiến tranh
Nên đâu dám chòng chành gieo nỗi nhớ
Nhặt cánh phượng hồng ép vào trang vở
Rồi vô tình quên ở đáy ba lô.
Gian khổ chiến trường năm tháng cằn khô
Lá thư cũng theo đường thồ bưu chính
Nỗi nhớ vô tình theo chân người lính
Cũng nhọc nhằn nào toan tính gì đâu.
Chia tay rồi mà nói chẳng tròn câu
Nên áo lính ……
Mãi bạc mầu ……
Nhung nhớ !
1/12/2015 Hồng Giang.
Bài thơ: Mầu nỗi nhớ
MẦU NỖI NHỚ
Thơ Phạm Hồng Giang
Em bảo rằng nỗi nhớ có mầu xanh
Bởi em thấy chòng chành như biển cả
Lúc giận hờn sóng tuôn trào nghiêng ngả
Như lòng em buốt giá lúc đông sang.
Anh bảo rằng nỗi nhớ có mầu vàng
Vì đêm đêm vẫn khẽ khàng nhắn nhủ
Bao lời yêu mà đôi ta ấp ủ
Gửi cho nhau giấc ngủ cũng thầm mơ.
Hay tại vì nỗi nhớ màu xanh lơ
Nên say đắm những bài thơ anh viết
Những vần thơ luôn nồng nàn da diết
Bởi câu vần cũng biền biệt chờ trông.
Vậy cho nên nỗi nhớ có mầu hồng
Mầu năm tháng chất chồng thành hạnh phúc
Mình bên nhau dẫu cuộc đời trong đục
Vẫn êm đềm khúc nhạc buổi đoàn viên.
Dẫu mầu gì nỗi nhớ cũng dịu hiền
Vì tình ta …..
Triền miên …..
Trong nhung nhớ !
31/10/2015 Hồng Giang.
Bài thơ: Chiếc lá
CHIẾC LÁ
Thơ Phạm Hồng Giang
Chiếc lá khô lạc qua miền nỗi nhớ
Thu vẫn còn trăn trở lắm người ơi
Anh đi tìm những ngày tháng đánh rơi
Nhặt nỗi cô solo rã rời hiu quạnh.
Nửa vần thơ vương chiều bi lụy sóng sánh
Ngõ vắng dài se lạnh gió heo may
Chợt thấy lòng trống vắng một vòng tay
Thu bối rối hương say mùi hoa Sữa.
Chiếc lá trôi cơn gió lùa sấp ngửa
Rồi vô tình lạc giữa chốn hư không
Mặc dòng đời cứ mỏi mắt chờ trông
Niềm hy vọng ửng hồng chân trời vắng.
Hoàng hôn xuống mặt hồ xanh phẳng lặng
Gió dỗi hờn im ắng đến nao nao
Chiều cong mình chìm đắm những khát khao
Ru giấc mơ đi vào trong mộng ảo.
Chiếc lá khô giữa dòng đời chao đảo
Chợt thấy mình ….
Khờ khạo …
Tháng ngày qua !
15/08/2017 Hồng Giang.
Bài thơ: Xuân về
XUÂN VỀ !
Thơ Phạm Hồng Giang
Xuân đã về trên quê Em đẹp lắm.
Nụ đào hồng sóng sánh sắc hoa ban.
Anh thoáng nghe đâu đó sắc xuân tràn.
Trên má thắm môi hồng cô giáo trẻ.
Tiếng khèn ai đã vang lên vui vẻ.
Gọi bạn tình trong những giấc xuân sang.
Bao gái trai như chảy hội xuống làng.
Cùng say đắm bên điệu xòe Tây Bắc.
Mùa xuân sang mưa phùn răng lắc giắc.
Ché rượu cần ai đó nắm tay ai.
Xuân quê mình còn khó lắm Anh ơi.
Nhưng vẫn vui trong nụ cười con trẻ.
Phiên chợ tết mọi người đi vui vẻ.
Vượt núi đồi rượu chồng uống vợ say.
Xuân đã sang trên khắp núi đồi này.
Xuân thấp thoáng bên hoa đào hoa mận.
Anh ơi Anh mùa xuân vui bất tận.
Sẽ trải dài ….
Trên rừng núi …
Quê Em !
11/02/2015 Hồng Giang.
Bài thơ: Giao mùa
GIAO MÙA
Thơ Phạm Hồng Giang
Đông nghiêng ngả như người đang say rượu
Đợi nàng xuân chẳng hiểu trốn đi đâu
Tuyết đã rơi bạc trắng cả mái đầu
Ngọng nghịu mãi chẳng tròn câu thề hẹn.
Gió sắt se ái tình si ứ nghẹn
Phút giao mùa ánh mắt lén trao nhau
Cánh chim côi cố kìm lại nỗi đau
Chiều chạng vạng mau mau tìm chốn ngủ.
Chiếc lá rụng giữa vườn xưa héo rũ
Cổng khép hờ nhắn nhủ đợi chờ ai
Hoàng hôn buông thả một tiếng thở dài
Đông lạnh lẽo chờ hoài trong vô vọng.
Giận nàng xuân để đông tàn trông ngóng
Cuối năm rồi còn đọng lại nhớ nhung
Cách xa nhau lên se sắt lạnh lùng
Về em nhé mình cùng xây luyến ái.
Phút giao mùa vần thơ đầy e ngại
Hỏi ai còn ….
Khắc khoải …
Nhớ người xưa !
09/02/2018 Hồng Giang .
Bài thơ: Con xin
CON XIN!
Thơ Phạm Hồng Giang
(Đời đời nhớ ơn các anh hùng liệt sĩ)
Con xin được một lần thắp tâm nhang.
Trên bia mộ đã nhuộm vàng khói bụi.
Của cha ông và những người đồng đội.
Họ ra đi ngày ấy mãi không về.
Cho con được một lần vẹn lời thề.
Cùng những người hy sinh vì tổ quốc.
Mà tên họ đã làm nên đất nước.
Trọn đời này con cháu được bình yên.
Tuổi hai mươi vẫn mãi mãi vẹn nguyên.
Những người con trên mọi miền đất nước.
Nối bước tổ tiên ngàn năm về trước.
Gìn giữ non sông nòi giống lạc hồng.
Cho con một lần đứng để ngóng trông.
Cùng mẹ, chị, chờ mong người trở lại.
Bụi thời gian mắt mẹ nay mờ dại.
Mà các con mãi mãi chẳng quay về.
Xin một lần quỳ trước những linh hồn.
Đang yên nghỉ ….
Vì trường tồn…
Đất mẹ !
24/07/2015 Hồng Giang.
Có thể bạn thích: