Nhà thơ, đại tá Phan Trung sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Năm 13 tuổi nhập ngũ theo học thiếu sinh quân, là lứa đầu tiên của trường sĩ quan quân báo thành lập năm 1977. Anh đã từng tham gia các mặt trận Vị Xuyên, mặt trận chống phản gián và hiện tại đang là chỉ huy của ĐẢO SINH TỒN ĐÔNG (ĐÔNG SA). Anh đến với thơ ca rất 1-1 giản vì muốn cùng các anh em dựng lên một qũy tự nguyện để tri ân những đồng đội còn gặp nhiều khó khăn. Thơ anh rất chân thành và mộc mạc nhưng đầy tính nhân văn. Anh viết nhiều về tình yêu đất nước, tình đồng chí, đồng đội và tình cảm dành cho những người thân yêu. TopChuan.com xin giới thiệu những bài thơ hay của anh.
Bài thơ; Yêu em
YÊU EM…!
Thơ: phan Trung
Em trao… một vệt son môi
Hằn trên vai áo
để rồi nhớ mong.
Cầu tình… Anh đã xây xong
Mời em ghé lại
để nồng nàn yêu.
Em xinh một dáng diễm kiều
Khiến anh
ngây ngất
liêu xiêu cả hồn.
Bờ môi khao khát nụ hôn
Lòng lâng lâng dạ
bồn chồn nhớ loang.
Nhớ hương
cơ thể tỏa lan
Má kề e ấp
Chảy tan
lòng người.
Rằng em….
đẹp lắm em ơi
Thề yêu….
em mãi
không hời hợt phai….!
Bài thơ
NHỚ MÃI ƠN NGƯỜI…!
Thơ: Phan Trung
BÁC là vị anh hùng Nam Việt
HỒ Chí Minh rõ thiệt tuyệt vời
NHÂN dân cả nước muôn nơi
NGHĨA ơn sâu nặng muôn đời chẳng quên
YÊU Đất Nước vượt lên ý chí
THƯƠNG đồng bào đang bị cầm nô
MỘT mình vượt biển sóng to
ĐỜI luôn tìm hướng lo cho Nước nhà
DẪN Dân Tộc vượt qua xiềng xích
LỐI tự do truy kích thực dân
MỞ ra thao lược như thần
ĐƯỜNG vàng thẳng tiến cùng quân giết thù
TIẾN thần tốc dẹp lũ ngoại bang
CÔNG sáng lòa vẻ vang tám hướng
BÁC HỒ NHÂN NGHĨA YÊU THƯƠNG
MỘT ĐỜI DẪN LỐI MỞ ĐƯỜNG TIẾN CÔNG…!
Bài thơ: Cần lắm một niềm tin
CẦN LẮM MỘT NIỀM TIN…!
Thơ: Phan Trung
Chiến tranh đến biển người là họa
Đừng cậy đông mà dọa Nước Nam
Quân Ta chí dũng song toàn
Trăm Quân địch lại vạn ngàn giặc thua.
Giờ nhắc lại ngày xưa để nhớ
Ô Mã Nhi cái thuở Nguyên Mông
Giặc kia thây chất đầy đồng
Thoát Hoan Thái Tử còn không đường về.
Sớm thức tỉnh u mê thì đỡ
Đừng có mà giễu võ dương oai
Chiến tranh nay tính người tài
Việt Nam thất thập chẳng phai Chí Hùng.
Dòng máu LẠC vô cùng ý chí
Dân Tộc ta sĩ khí trường tồn
Hán Trung ngươi hãy biết khôn
Không thì mang nhục tủi hờn ngàn năm…!
P/s:Trong mọi cuộc chiến giải phóng DÂN TỘC thì niềm tin và ý chí luôn giành chiến thắng. Chỉ với việc xin ý kiến lòng Dân ở hội nghị Bình Than năm 1282(sau đổi thành Hội nghị DIÊN HỒNG) Ông cha ta đã chiến thắng hơn 70 vạn Quân Nguyên Mông. Tức là 1 chọi với hơn 10 người của giặc. Chỉ với hơn ngàn nô bộc của TRẦN QUỐC TOẢN mà khiến 20 vạn Quân của Ô Mã Nhi gặp là phải tránh. Chiến tranh hiện đại thì càng cần lắm điều đó. Nhưng thử hỏi có một Nước nào có những người lính 70 vẫn cầm súng sẻ Trường Sơn như của Ta không. Và Hiện nay trên 2 triệu cựu binh vẫn sẵn sàng cầm súng để cống hiến kinh nghiệm và xương máu khi ĐẤT NƯỚC lâm nguy. Riêng Hải Quân có những lực lượng đặc biệt thiện chiến đánh cận chiến và bơi được 75km mà không mấy Nước nào có. Chúng ta chỉ cần lòng tin của Nhân Dân nữa thôi…!
Bài thơ: Anh đã chọn
ANH ĐÃ CHỌN …!
Thơ: Phan Trung
Đêm tĩnh lặng nghe tim hồng thổn thức
Dòng thời gian bao kí ức ùa về
Tuổi thanh xuân cứ biền biệt sơn khê
Nay tóc bạc nhưng chưa hề đổi khác.
Khơi niềm nhớ dòng đời như bản nhạc
Cả đời trai vang khúc hát Quân Hành
Trọn một lòng yêu chiếc áo màu xanh
Theo tiếng gọi đưa chân anh thỏa ước.
Xanh vai áo vững chân anh dạo bước
Vẫn còn đây lời thệ ước vang xa
Lính biên phòng coi quan cửa quan là nhà
Kỷ cương thép luyện tôi qua tâm trí.
Bao thử thách dạy cho ta bền bỉ
Luật nhà binh rèn giũa trí kiên trung
Không run sợ trước mưa gió bão bùng
Chắc tay súng trải thân cùng năm tháng…!
Bài thơ: Đúng là con gái
MỘT CỘNG MỘT…RÕ BẰNG HAI
EM GÂN CỔ…BẢO ANH SAI RỒI ĐÓ…!
ĐÚNG LÀ CON GÁI…!
Thơ: Phan Trung
Ai cũng bảo đừng tin lời con gái
Nói một đằng nhưng chẳng phải thế đâu
Lời nói ra họ nghĩ khác trong đầu
Hay suy diễn tự bi lụy đau giận dỗi.
Nghe em bảo rằng thôi anh đừng tới
Vì hôm nay trời đổ lệ mưa bay
Sợ anh qua sẽ lạnh ướt vai gầy
Em chẳng muốn bao ngày không chỗ tựa.
Anh không đến em nào nghĩ vậy nữa
Bản nhạc bi lụy nghe cứa nát con tim
Dõi bóng đêm lệ muốn đổ phải ghìm
Rồi thầm trách tại anh nghe mình đấy.
Ồ…hay nhỉ… anh ngu ngơ lạ vậy
Không thuộc lòng con gái nói hay sao
Đêm đã khuya mà giấc ngủ chẳng vào
Miên man nghĩ…bao tội anh phải gánh.
Tội nặng nhất không hiểu lòng em chảnh
Thấy giận mình…em giận cả trời xanh
Cũng vì mưa mà giấc ngủ chẳng thành
Sau tất cả …
…chỉ vì anh …
…ngốc thế..!
Bài thơ: Vẫn mãi tim hồng
VẪN MÃI TIM HỒNG…!
Thơ: Phan Trung
Đêm tĩnh lặng nằm nghe hơi biển thở
Trăng cánh buồm thương nhớ phía trời xa
Vẫn còn đây hình bóng chẳng phai nhòa
Người thôn nữ quê nhà luôn mãi đợi.
Gia đình sáng truyền thống vàng vang dội
Anh lên đường tiếp nối bước cha ông
Em cấy cày ươm nghĩa ái thêm nồng
Trọn hiếu đạo gia phong không than vãn.
Nơi chiến tuyến muôn hình bom lửa đạn
Chuyện sống còn luôn tiềm ẩn chẳng xa
Vẫn còn đây những anh dũng GẠC MA
Lời thệ ước đảo là nhà phải nhớ.
Trước cái chết anh không hề run sợ
Súng chắc tay nguyện trả nợ quê hương
Anh không về xin em đó người thương
Đừng đổ lệ những đêm trường khắc khoải.
Một lần nữa nếu cho anh chọn lại
Vẫn tim hồng tay súng sải hiên ngang
Trọn lòng trung thề đuổi lũ sói lang
Giữ HỒN Nước tiếng vang cùng lịch sử…!
P/S: Tri ân những người đồng đội E 221 Quân chủng Phòng Không và các anh hùng đã ngã xuống vì nền Độc Lập
Bài thơ: Vẻ đẹp vĩnh hằng
VẺ ĐẸP VĨNH HẰNG…. !
Thơ: Phan Trung
Rõ thời em rất đẹp xinh
Để anh vương vấn thơ tình gọi tên
Bốn mùa anh mặc cho em
Là Xuân ướm lấy tóc mềm mượt nhung.
Đẹp thay đôi má hồng bừng
Cũng vì nắng Hạ thoa từng dung nhan
Thu kia diễm tuyệt mắt nàng
Ngỡ nai ngơ ngẩn ngắm hoàng hôn rơi.
Những cơn gió lạnh giăng trời
Khiến da em tựa tuyết tươi nắng hồng
Hỡi nàng Xuân..Hạ..Thu…Đông
Ôi Em đẹp mãi với dòng thời gian…!
Bài thơ: Chuyện tình của lính
TÌNH YÊU LUÔN CÓ PHÉP MÀU
RỪNG VÀNG…BIỂN BẠC NGỠ ĐÂU MỘT NHÀ…!
CHUYỆN TÌNH CỦA LÍNH…!
Thơ: Phan Trung
Nay tôi kể một tình yêu rất thật
Của hai người lận đận chuyện tình duyên
Trọn niềm tin sẽ kết nối bến thuyền
Dù chưa gặp..lại hai miền Tổ Quốc.
Anh là lính nơi đảo xa sóng nước
Nguyện một lòng thệ ước với Trường Sa
Mấy năm nay chưa lần được về nhà
Quen cô gái chỉ qua dòng tin nhắn.
Em cô giáo nơi vùng cao xa lắm
Giầu tình yêu sâu nặng với Quê Hương
Ngoài thời gian hai buổi ở giảng đường
Tranh tthủ viết chia tình thương tới đảo.
Mưa vần vũ trong một ngày giông bão
Cánh thư tay như mách bảo lứa đôi
Tháng dăm lần mang khắc khoải bồi hồi
Tình yêu đến cùng bao lời da diết.
Vượt sóng gió hai con tim thuần khiết
Xuân vừa rồi chưa từng thiệt gặp nhau
Được truyền hình kết nối bắc nhịp cầu
Đưa đôi trẻ nặng sâu lên nghĩa ái…!
Bài thơ: Nhớ bạn tôi
NHỚ… BẠN TÔI…!
Thơ: Phan Trung
Mười ba tuổi…Tao, Mày cùng chí hướng
Cả hai thằng theo ước muốn bản thân
Xa gia đình sớm nhập Thiếu Sinh Quân
Khi chúng bạn còn mặc quần thủng đít.
Vẫn còn đó bao vết mờ chằng chịt
Sẹo thao trường chẳng kịp khép liền môi
Xây xước da lăn lộn giữa đất đồi
Bao máu đổ cùng mồ hôi nước mắt.
Giờ nghĩ lại thấy chúng mình giỏi thật
Mùa đông về cái lạnh cắt thấu xương
Lao xuống ao báo động giả đêm trường
Lặn mò súng hà hơi sương buốt giá.
Kỉ luật thép cho chúng mình gan dạ
Trước quân thù không mặc cả nghĩ suy
Súng chắc tay cái chết có sợ gì
Nay hai đứa lại phân li sinh tử.
Tao vẫn nhớ ngày mình nghe tin dữ
Quặn thắt lòng và lệ cứ trào tuôn
Đớn đau sao khi thấy hai đứa con
Cùng người vợ mày chưa tròn trọng trách.
Mày gặp nạn hi sinh nơi đất khách
Vẫn một lòng với trách nhiệm chẳng xa
“Thả cốt tao xuống biển đảo quê nhà
Dù là ma tao vẫn còn cống hiến “.
Nay lặng lẽ 1 mình tao trước biển
Nhớ bạn hiền xin khấn nguyện vòng hoa
Hãy cùng tao bảo vệ biển quê nhà
Mày mãi sống trong tao và Đất Nước…!
P/S: Đang thấy nhớ bạn – Thượng Úy XUÂN TÙNG
Ảnh :đã được làm lại
Bài thơ: Khi đã yêu
KHI ĐÃ YÊU …!
Thơ: Phan Trung
Yêu là lúc… khi thấy mình như trẻ
Lắm khát khao mạnh mẽ chuyện rất thường
Ước được cùng chung giấc với người thương
Bao lần mộng giữa đêm trường ngây ngất.
Rồi muốn bẻ…cong đời …mong sớm gặp
Yêu thật tình chẳng lấp lửng à ơi
Hạnh phúc kia đâu phải định do trời
Nên ta muốn bên đời em mãi mãi.
Và nhè nhẹ cho môi nồng men ái
Rồi từ từ để mảnh vải trôi thân
Chút vuốt ve hâm nóng những trụi trần
Cho cuồng nhiệt thăng hoa trong tột đỉnh…!
Bài thơ: Tình yêu đất nước
TÌNH YÊU ĐẤT NƯỚC… !
Thơ: Phan Trung
Gia đình sáng truyền thống vàng yêu nước
Lòng can trường anh cất bước ra đi
Bao nhớ nhung khắc khoải chẳng ôm ghì
Chắc tay súng tình yêu si gác lại.
Đời là lính khó khăn không quản ngại
Đánh ngoại bang lũ xâm hại quê hương
Giữ lòng mình dạ thép chí kiên cường
Dù thân phải trải muôn phương loạn lạc.
Quyết chiến thắng anh xông pha lửa đạn
Đánh tan tành lũ giặc dám lộng ngôn
Chí hùng anh rực sáng cả tâm hồn
Anh là lính đứa con luôn bừng sáng.
Ngày toàn thắng lá cờ bay tỏa rạng
Phấp phới tung khi chiến thắng hoan ca
Ngập chiến công anh trở lại quê nhà
Huân chương thắm mới là qùa bất biến…!
Bài thơ: Vòng tròn bất tử
VÒNG TRÒN BẤT TỬ…!
Thơ: Phan Trung
Ta lặng lẽ thu mình vào góc tối
Nghe tiếng lòng cuồn cuộn nổi bão giông
ĐẢO GẠC MA chiến sĩ tắm máu hồng
Vòng Bất Tử ngàn năm còn nhớ mãi.
Vẫn còn đó bức thư anh để lại
Gửi vợ con nằm mãi ở đáy hòm
Nếu hi sinh để bảo vệ Nước Non
Đừng than khóc…vì hồn anh bất diệt.
Những lời nói của các anh là thiệt
Trước đạn thù thề quyết tử hô vang
Trọn niềm tin trước cái chết sẵn sàng
Thắp Ngọn Lửa bừng lên trang lịch sử.
Hồn Đất Nước bốn ngàn năm bất tử
Lại trào dâng trước thứ ác ôn sói lang
Vẫn còn đây máu nhuộm Bạch Đằng Giang
Kẻ xâm lược thây hàng ngàn chất đống.
Vòng bất tử các anh luôn mãi sống
Chẳng rời xa trong huyết quản người dân
Hỡi…những người con Tổ Quốc Lạc Hồng
Anh mãi sống cùng Non Sông Đất Nước…!
P/S: ngày 14/3/1988. Những người con của lực lượng hải quân và lữ đoàn công binh 83 đã anh dũng xếp thành vòng tròn bất tử để bảo vệ lá cờ trước mưa bom đạn pháo. Không một ai dơ tay đầu hàng kể cả 9 đồng chí bị thương trôi nổi trên biển. Hành động đó chứng minh lòng tự tôn DÂN TỘC không bao giờ chịu khuất phục. Ít ai biết các anh khi hi sinh còn những lá thư chưa kịp nhận và gửi. Xin nghiêng mình trước các anh hùng liệt sĩ…!
Bài thơ: Đêm không ngủ
ĐÊM KHÔNG NGỦ…!
Thơ: Phan Trung
Đêm trăn trở nghĩ suy hoài chẳng ngủ
Dòng thời gian như thác lũ trở về
Mới ngày nào nơi dốc đổ triền đê
Anh dợm bước rời miền quê bản xứ.
Mang nhiệt huyết thiếu sinh quân nhập ngũ
Tuổi mười ba sớm nếm đủ nắng sương
Tự nhắc mình phải mạnh mẽ kiên cường
Không nao núng nơi thao trường bão tố.
Lệnh điều động hành quân xa gian khổ
Mấy mươi cân sức nặng bộ quân trang
Súng chắc tay phải bám sát theo hàng
Chân tứa máu chẳng hề than một tiếng.
Rồi cũng đến ngày anh ra chiến tuyến
Cả trung đoàn di chuyển đến Hà Giang
Đất Vị Xuyên giặc phương bắc làm càn
Dốc toàn lực địnht tràn qua tô giới.
Trước giặc ác ôn những người con bộ đội
Quyết nguyện thề có phải đổi máu hồng
Cũng không rời một mét đất Cha Ông
Mang chiến thắng nức lòng Dân Nam Việt.
Bao chiến sĩ đã hi sinh oanh liệt
Lấy máu xương để viết tiếp sử vàng
Nay Ta nằm nặng một nỗi riêng mang
Nhớ đồng đội lệ tràn lăn mặn đắng…!
Bài thơ: Anh yêu người
ANH YÊU NGƯỜI…!
Thơ: Phan Trung
Có một người anh vẫn gọi người dưng
Sao thấy nhớ nhiều vô cùng đến lạ
Ngày không gặp thì mang lòng bi lụy bã
Để đêm về nghe rệu rã tấm thân.
Có một người anh chỉ muốn ở gần
Để chia sẻ ngàn lần câu nghĩa ái
Dù cách trở xa xôi nào có ngại
Yêu một người có phải thế không em.
Có một người anh muốn gọi hằng đêm
Trong nhung nhớ hôn mềm làn môi ấm
Em yêu hỡi anh yêu em sâu đậm
Để đêm về gậm nhấm nỗi khát khao.
Có một người anh muốn nói biết bao
Yêu nhiều lắm đến cồn cào tâm trí
Anh chỉ muốn em là người tri kỷ
Anh yêu người…
….người nhỉ…
…có yêu không…?
Bài thơ: Lịch sử mãi còn
LỊCH SỬ MÃI CÒN…!
Thơ: Phan Trung
Ta lặng đếm giọt bi lụy nơi khóe mắt
Vết thương lòng nghĩ đến thắt tâm can
Ba mươi năm lệ vẫn cứ trực tràn
Đảo GẠC MA chiến sĩ chan máu thắm
Giọt nước mắt không màu sao mặn đắng
Những anh hùng nằm lặng dưới biển sâu
Bảy ba anh trên cùng một chuyến tàu
Khi ngã xuống vẫn một bầu nhiệt huyết.
Mưa vần vũ trong một chiều tiễn biệt
Vẫn vang lời thề quyết sẽ tử sinh
Nơi các anh đã anh dũng ngã mình
Vẫn còn đó những linh hồn bất tử.
Hồn Đất Nước bốn ngàn năm lịch sử
Trước ngoại bang vẫn cứ mãi trường tồn
Tất cả nhờ luôn có những người con
Sẵn sàng chết vì một nền Tự Chủ …!
P/S: 14/3 kỉ niệm 30 năm Quyết tử GẠC MA
Lịch sử sẽ mãi nhớ Các Anh.
Lực lượng Hải Quân ngày 12/3/1988 được lệnh ra GẠC MA cắm Cờ và mốc Chủ Quyền gồm 3 tàu 604,605,505 đã bị quân TQ có chuẩn bị từ trước những vũ khí tối tân hơn thảm sát. Chúng ta hi sinh 64 chiến sĩ, 9 chiến sĩ bị thương và bị quân TQ bắt về. Hiện tại còn những nhân chứng sống là thượng sĩ Lanh người quyết giữ cờ cắm mốc thay trung úy Phương. Anh bị thương nặng nhưng được đưa trực thăng về đất liền điều trị. Thượng úy Thảo chỉ huy tàu 605 sau đó phục viên. Hiện tại có những mẹ anh hùng thờ chai nước biển vì những người con không về…!
Có thể bạn thích: