Nhà thơ Dạ Quỳnh tên thật là Phạm Thu Phương Sinh năm 1982 hiện đang sống và làm việc tại Đức Linh, Bình thuận. Chị đến với thơ như một cách để chia sẻ những cảm nhận của chị về cuộc sống, về tình người. Thơ chị nhẹ nhàng pha một chút bi hùng man mác khiến cho người đọc cảm nhận được một tâm hồn trong sáng, lãng mạn ẩn chứa một hồn thơ dào dạt. TopChuan.com xin trân trọng giới thiệu những bài thơ hay của chị.
Bài thơ: Đa đoan
ĐA ĐOAN
Thơ Dạ Quỳnh
Em bằng lòng lặng lẽ bước qua anh
Mang yêu thương xưa thả trôi cùng mây trắng
Khi đã đi qua bao màn bão giông mà… sóng đời chưa bình lặng
Lấy gì để gom góp bình yên?
Ngày mình yêu nhau – rực sắc đỏ mộc miên
Em hồn nhiên bên anh xây mộng ước
Có ngờ đâu… lâu đài ta xây chỉ toàn bằng nước
Sóng dập cuốn xa bờ.
Đến bao giờ mới thôi hết chơ vơ
Hạnh phúc chẳng gọi tên bởi… lạc đường duyên nợ
Anh thôi làm chồng, em lãng quên tiếng vợ
Dây tơ hồng
đứt giữa nửa chừng…đau.
Anh đừng hẹn bởi… chẳng có kiếp sau
Giấc mộng bên nhau xin chôn vùi dĩ vãng
Em níu bình yên đi qua bao ngày tháng
Giữa hoang tàn khao khát được an nhiên
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Yêu bằng nào hãy trả lời em đi
YÊU BẰNG NÀO HÃY TRẢ LỜI EM ĐI
Thơ Dạ Quỳnh
Anh yêu em bằng nào? Hãy trả lời ngay đi
Đừng giả vờ gieo nhớ thương nơi đáy mắt
Buông lời có cánh, bảo thấy lòng se sắt
Không gặp một ngày ngỡ thế kỷ…phần ba.
Em ghét anh rồi, cứ hát bản tình ca
Đồ, mi, pha, son…mãi hoài da diết
Hỏi yêu bao nhiêu?giả khờ mải miết…
Khúc…tương tư nàng màu áo thủy chung.
Ơ…anh kỳ sao cứ mãi mông lung
Em hỏi yêu không? Trả lời…không hay có
Đừng cứ ngắm trăng rồi đùa vui cùng gió
Cuội của chị hằng…mối tình ấy như mơ.
Em hỏi anh hôm nọ viết bài thơ?
Tóc em ngang vai, sao viết hoài tóc…ngắn
Hay chiều tan tầm, theo cô nào say đắm
Để mắt em buồn, tháng bảy đẫm ngày ngâu.
Hứa hẹn cùng nhau sống đến bạc đầu
Em hỏi yêu không sao mãi còn chưa ngỏ
Hứ ghét rồi nghen…để người ta vò võ
Trả lời một câu dẫu…kề tai nói nhỏ.
Yêu em bằng nào, mặn biển..ngọt sông?
Hỏi lần cuối cùng anh có nói hay không?
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Thổn thức
THỔN THỨC
Thơ Dạ Quỳnh
Sao không đến bên nhau khi con tim vẫn còn đập những nhịp thiết tha
Bởi…em sợ mai này đến cả ánh nhìn cũng… xỉ xa mệt mỏi
Đời có vạn ngày đau mà sợi tình như khói
Mong manh đến vô cùng
Nỗi nhớ anh à! Chẳng thể đóng vào khung
Em lục tung dấu yêu xưa thấy mình như con ngốc
Photo rất nhiều, chẳng tìm ra bản gốc
Dốc cạn một lần chỉ để biết mình yêu.
Người ta bảo tháng bảy là mùa của những giọt mưa phiêu
Như bức phù điêu em… đánh liều
khắc bằng niềm đau thắt
Tình nồng mới hôm qua mà chẳng thể nào góp nhặt
Xa mặt ắt cách lòng…
Cuối cùng thì ta…mãi là đường thẳng song song.
Chẳng ai dám vì ai… bẻ cong
mong một lần chung bước
Đừng trách tháng ngâu chẳng bắc cầu ô thước
Con nước ngược dòng
dâu bể mỏi đời nhau…
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Mẹ
MẸ !!!
Thơ Dạ Quỳnh
Mưa rơi ướt cả trời chiều
Mẹ vai gồng gánh liêu xiêu dáng về
Gió lùa… quắt cả triền đê
Hai sương một nắng nón…mê che đầu.
“Trải qua bao cuộc bể dâu”
Gối mòn, chân mỏi… hằn sâu ánh nhìn
Cành non ôm cổ thụ…vin
Sà vào lòng mẹ im thinh cõi lòng.
Chiều nay gió thổi ngoài song
Ngắm con chim sẻ thong dong chuyền cành
Mẹ ơi! Dòng sữa ngọt lành
Dẫu đời…bề bộn vẫn dành phần con.
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Cho 1 chiều mưa tháng sáu
CHO MỘT CHIỀU MƯA THÁNG SÁU
Thơ Dạ Quỳnh
Em đến tìm anh vào buổi chiều không nắng
Chỉ có gót giày lẳng lặng rơi nghiêng
Bên ngực trái này còn… nhốt…lại niềm riêng
Dẫu đã bao mùa bằng lăng rơi tím lối.
Em dám trách đâu, dòng đời bao rắc rối
Chỉ thương tim mình mãi chật chội niềm đau
Phải chăng…
lá trầu vàng thuở ấy thiếu buồng cau?
Nên hai ta bẽ bàng câu duyên nợ.
Tháng sáu lưng chừng, nắng – mưa gieo sợi nhớ
Để đoạn đường về cứ cắc cớ dọc ngang
Hay tại em- người đàn bà đa đoan
Đâu dám ru điệu nhặt, khoan – mà ôm hoài trắc trở.
Giấc mơ xưa, đành gọi tên…tình lỡ
Năm, tháng dại khờ trả lại cố nhân xưa
Cơn gió ngược đường hỏi em đã quên chưa?
Giọt nước rơi nghiêng…vỡ oà mưa…tháng sáu.
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Chông chênh
CHÔNG CHÊNH
Thơ Dạ Quỳnh
Xa một ngày ngỡ trời đất hoang vu
Em không còn vô tư như ngày anh chưa đến
Người ta thường bảo, trong tấn kịch đời đâu thiếu gì vai diễn
Có vở tuồng nào, vai nữ chính chẳng truân chuyên?
Tháng ba rực trời sắc đỏ Mộc Miên
Tháng tư Loa Kèn mộng đoàn viên không trọn
Em đếm thời gian bằng guộc gầy năm ngón
Tháng sáu có tròn đầy, ăm ắp những ngày vui.
Nếu lỡ ngày sau hạnh phúc đi lùi
Có lẽ Bằng Lăng sẽ vùi mình mong nhớ
Tiếng Ve rền tấu bản nhạc tình dang dở
Phượng Vĩ rủ buồn, nắng hạ trốn sang thu.
Em biết anh à! Đâu phải phép chia nào cũng có số dư
Từ phía anh cũng chần chừ,do dự
Chuyến đò nhân duyên cứ chòng chành giữa ngàn con sóng tàn ác
Có luận ngữ nào lý giải được chuyện hợp – tan.
Em ở đây với niềm yêu chứa chan
Tình vẫn chặt đầy, dẫu biết mình đang đánh cược
Có thể không anh đừng đến vào mùa thu trước?
Phía cuối con đường ta dệt mộng uyên ương.
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Không đề
KHÔNG ĐỀ
Thơ Dạ Quỳnh
Từ đêm trở giấc xanh xao
Nghe đâu tiếng gió thét gào ngoài song
Từ em mỏng sợi tơ lòng
Đu theo đà trượt hết vòng thương đau.
Từ ai đoản nghĩa trầu cau
Để câu duyên nợ trôi mau theo dòng
Từ ai trót dạ đèo bòng
Non mòn biển cạn… hư không bên đời.
Chữ tình đành xếp vần…rơi
Người đi ta ở…buông lơi câu thề.
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Với thu
VỚI THU….
Thơ Dạ Quỳnh
Cuối cùng rồi người cũng quay lưng
Ta ở lại giữa lưng chừng luyến nhớ
Duyên nợ… dửng dưng
cũng chỉ là cái cớ
Thật giả lòng người ai dò được… nông sâu.
Giá khi xưa ta chẳng… dại gật đầu
Chẳng mộng ước cau trầu… tóc cài hoa, mặc sore màu trắng
Để bây giờ thôi nhận về chát đắng
Lẳng lặng giữa thu tàn…
Hạnh phúc phải chăng là thứ thật… hiếm khan
Giữa ngút ngàn nhớ thương….người bảo yêu đương giờ…ngắn hạn
Ta như loài hoa giữa tháng hè… mắc cạn
Tàn lụi chớm thu về…
Giữa thênh thang mùa… sao hồn mãi tái tê
Đưa tay dịch xê trả nỗi sầu ngày cũ
Ta với người yêu thương còn chưa đủ
Lấy gì mà… mặc cả với mùa thu.
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Em muốn về Hà Nội ngày đầu thu
EM MUỐN VỀ HÀ NỘI NGÀY ĐẦU THU
Thơ Dạ Quỳnh
Em muốn về Hà Nội vào một ngày đầu thu
Nắm tay anh đi giữa những hàng Cơm Nguội vàng, đã từng nghe…Trịnh kể
Dạo Hồ Tây anh bảo: đẹp như tranh vẽ
Những con phố dài nhè nhẹ lá vàng bay.
Em muốn về Hà Nội đón gió heo may
Quàng chiếc khăn voan dịu dàng đi bên anh qua khu nhà cổ
Qua những vỉa hè, qua từng con ngõ nhỏ
Em hé môi cười tươi thắm đoá Hoạ Mi.
Hà Nội nghìn năm bỗng hoá nhu mì
Khi em nhìn anh mắt ghì trong đáy mắt
Khi tay trong tay mà nghe lòng se sắt
Chỉ gần phút giây, có đủ để hẹn thề?.
Hà Nội mùa này đưa em vào cơn mê
Len vào hồn em là tràn trề luyến nhớ
Có phải em yêu Hà Nội chỉ là cái cớ
Sâu thẳm trong tim da diết nhớ một người.
Đã qua rồi Hà Nội thuở đôi mươi
Em và anh tiếng cười cũng chẳng còn xanh màu lá
Giữa bảy tỉ người dưng ta …
chạm vai nhau nên xin đừng mặc cả
Để mùa thu vàng chẳng vội vã sang đông.
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Viết cho con
VIẾT CHO CON
Thơ Dạ Quỳnh
Mẹ không cho con được cả bầu trời xanh
Nhưng sẽ mang ngọt lành ươm mầm tưới nước
Đường con đi và đôi chân con bước
Dẫu có gập ghềnh, được – mất mẹ kề bên.
Giấc mơ con mẹ kê gối, đắp mền
Tuổi hồn nhiên hướng con niềm tin mới
Phía trước là biển xanh, là trời cao vời vợi
Là tia nắng mặt trời rọi sáng những ước mơ.
Có con trên đời để mẹ viết vần thơ
Dẫu có nhọc nhằn oằn vai nặng gánh
Tuổi thơ con thảo thơm từng tấm bánh
Là buổi tan tầm, chóng vánh kịp giờ cơm.
Con tặng mẹ là những trang giấy thơm
Là điểm chín, mười với nụ cười rạng rỡ
Là những cánh hoa con ép vào trang vở
Là những đợi chờ theo năm tháng con cao.
Mẹ không dám mong những điều quá lớn lao
Chẳng dám mong con đỗ đạt cao vinh hiển
Bởi trong tim mẹ, còn là điều vĩnh viễn
Là chuyện kể đời mình, mẹ đã viết thành thơ.
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Dấu yêu xưa
DẤU YÊU XƯA
Thơ Dạ Quỳnh
Em về nhặt… câu thơ ngày xưa cũ
Khắc tên anh trên cánh lá ngoan hiền
Tình chẳng tròn, trăng khuyết bóng bên hiên
Quỳnh vò võ nở âm thầm đêm vắng.
Anh! Nắng nhạt, thu tàn con gió cũng đi hoang
Em…chưa kịp khoe khoang…tình chúng mình thuở trước
Năm tháng dần trôi lở, bồi theo con nước
Mãi mãi là ngày xưa…
chẳng tồn tại bây giờ.
Câu thơ chưa tròn, tình chưa trọn giấc mơ
Một nửa em mang, nửa theo trăng vừa khuyết
Chẳng theo kịp anh dù đôi chân mải miết
Em dừng lại rồi dù… tha thiết một niềm yêu.
Chiều xôn xao no gió một cánh diều
Em hiểu trên đời luôn song hành được – mất
Dấu yêu xưa giờ em tìm nơi cất
Lá trút rơi nhiều, trời đã sắp lập đông…
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Xơ xác lá diêu bông
XƠ XÁC LÁ DIÊU BÔNG
Thơ Dạ Quỳnh
Em trở về rồi chị có biết hay chưa?
Sau bao tháng năm dày công tìm lá
Với chị – con tim em dường như chưa bao giờ… mặc cả
Thế gian bảy tỉ người… chặt dạ chỉ mình em.
Lời hẹn diêu bông từ thuở còn lấm lem
Em mười lăm, chị tròn trăng mười sáu
Mắt rủ bờ mi chị nhìn em đau đáu
Hỏi trên đời liệu có lá diêu bông?
Năm ấy xuyến chi nở trắng triền sông
Mang theo hẹn thề qua bao mùa trăng sáng
Ngày trở về hồn xôn xao lai láng
Diêu bông thấy rồi… mơ dáng chị đầu thu.
Ầu ơi! Đắng lòng nghe chị cất tiếng ru
Lá vàng rơi nhanh
nghe tim mình đau thắt
Diêu bông em tìm, chị …chơi trò cút bắt
Hôm ấy trời bi hùng tan tác gió giông.
Lời hẹn năm nào giờ đã hóa…hư không
Con nước đục trong xuôi dòng về xứ khác
Xuyến chi ven sông thở than bi hùng ngơ ngác
Chị theo chồng rồi… xơ xác lá diêu bông…
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Em đừng chờ tội lắm lá diêu bông
EM ĐỪNG CHỜ TỘI LẮM… LÁ DIÊU BÔNG
Thơ Dạ Quỳnh
Chị bảo em rồi, đừng tìm lá diêu bông
Bởi bến sông xưa cải vàng không trổ nữa
Hoa nở, đò đưa chị đâu còn chọn lựa
Qua bậu cửa này về bên ấy chồng xa.
Hãy quên chị đi quên những buổi chiều tà
Lá diêu bông một thời mơ chồng, vợ
Câu ca xưa giờ tan theo buổi chợ
Quá trưa rồi, vờ vật quẩy về thôi.
Chật chội quá mây cũng lững lờ trôi
Gió đẩy đưa, chẳng cùng chung một khối
Diêu bông xưa chẳng làm gì nên tội
Chị đi lấy chồng, sóng dội lòng đau.
Em nhé thôi… Về vun lại hàng cau
Đừng mãi trông theo để nhuốm màu sầu nhớ
Mối tình đầu thường mỏng duyên, ngắn nợ
Em đừng chờ…tội lắm… lá diêu bông.
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Bạc tình
BẠC TÌNH
Thơ Dạ Quỳnh
Em sẽ không hỏi đâu nếu ngày mai anh chẳng đến
Bởi cánh chim bay mỏi mệt ắt phải dừng
Buổi hẹn hò em sẽ đóng vào khung
Rồi gửi chúng vào tận cùng xa vắng.
Em sẽ không bi hùng đâu nếu anh quên ngày tháng
Bao buổi sáng chiều mình sánh bước bên nhau
Chẳng nhớ nữa đâu… từng mộng ước trầu cau
Đừng anh nhé… hẹn hò nhau lần nữa.
Con tàu ngược xuôi em chỉ là ga giữa
Cuối con đường có người đợi anh qua
Số phận cợt đùa em thành kẻ thứ ba
Dẫu…theo thước đo thời gian em là người đến trước.
Em sẽ quay lưng thôi chơi trò đánh cược
Bởi lòng người ai… gạn đục khơi trong
Thước nào đo được kẻ thật lòng
Con nước chẳng theo dòng… tình rẽ nhánh sang sông.
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Chiếc lá cuối cùng
CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG
Thơ Dạ Quỳnh
Chiếc lá cuối cùng còn sót lại cuối thu
Khi em xa anh mùa không còn quyến rũ
Một, hai, ba, bốn…mỗi ngày thầm tự nhủ
Thương một người trầm mặc tiết trời đông.
Đâu phải nỗi nhớ nào cũng có thể đếm – đong
Sợi tình mong manh như sợi chỉ mành treo trước gió
Cơn gió vô tình…cuốn niềm yêu…
chẳng dừng nơi đầu ngõ
Nên ánh trăng ngà cứ vò võ đợi sương đêm.
Dường như tháng tám vừa bước qua thềm
Chẳng êm đềm mà… tựa lòng em sóng dội
Đưa bàn tay khẽ níu mùa đừng qua vội
Sợ…rơi chiếc lá cuối cùng
lạc mất dấu chân anh
Dạ Quỳnh
Bài thơ: Anh có bằng lòng về quê mẹ cùng em
ANH CÓ BẰNG LÒNG VỀ QUÊ MẸ CÙNG EM?
Thơ Dạ Quỳnh
Hỏi anh rằng có…thật dạ thương?
Hãy chung đường cùng em về quê mẹ
Nghe tiếng gió vi vu, thấy hồn mình thơ trẻ
Rợp cả khoảng trời bầy chim sẻ gọi nhau.
Anh có về cùng em cuốc đất trồng rau
Vun luống cau xanh với giàn trầu tươi thắm
Anh biết không? Quê mẹ nghèo nhưng nghĩa tình mênh mông lắm
Cả vùng đất nâu cũng ưa thích bước chân người.
Anh có về cùng em tìm lại nụ cười
Của thuở đôi mươi, tóc thề bay trong gió
Của mái tranh xiêu, rơm rạ đầy sân, cái thuở còn nghèo khó
Hai bữa dưa, cà gạo thiếu phải độn khoai.
Gần hai mươi năm chân mãi bước miệt mài
Tưởng quên được mùi đốt đồng trưa nắng hạ
Quên lũ cá, cua ngoi bờ trưa tháng sáu
Quên mắt mẹ hiền đau đáu chờ mong.
Em đã đi nhiều trên những đoạn đường cong
Hoài bão khát khao, nghe lòng sao mỏi mệt
Về cùng em,về với giấc mơ ngày xưa từng… thêu dệt
Nhìn khói lam chiều, hiện thực ngỡ ngày thơ.
Dạ Quỳnh
Có thể bạn thích: