Nhà thơ Nguyễn Đình Cường, sinh năm 1956, quê quán ở Hộ Độ, Lộc Hà, Hà Tĩnh. Anh vốn là bộ đội Hải quân nay đã nghỉ hưu. Hiện anh đang sống tại quận Ninh Kiều, thành phố Cần Thơ. Anh bắt đầu sáng tác thơ từ tháng 4 năm 2017. Anh đã có 6 tác phẩm in chung do nhà xuất bản lao động ấn hành. Các sáng tác của anh chủ yếu đi sâu vào các chủ đề tình yêu cha mẹ, tình yêu đôi lứa, tình yêu thiên nhiên. Thơ anh mộc mạc không cầu kì về ngôn từ nhưng rất sâu sắc, chính vì vậy mà được độc giả yêu mến. TopChuan.com xin giới thiệu các bài thơ hay của anh.
Bài thơ: CÓ MỘT NGÃ BA
CÓ MỘT NGÃ BA
Thơ Nguyễn Đình Cường
Trái đất này có muôn triệu ngã ba
Linh thiêng nhất vẫn ngã ba đất mẹ
Đây Đồng Lộc tạc ghi tên tuổi trẻ
Gạt bom thù cho những chuyến xe qua
Ngã ba này đẹp hơn những lời ca
Nơi ghi danh mười bông hoa bất tử
Không thể thiếu trong những dòng ký sử
Ngàn năm sau vẫn hoa trắng tôn thờ .
Bài thơ: CON VỀ THĂM BÁC
CON VỀ THĂM BÁC
Thơ Nguyễn Đình Cường
Con vào thăm Bác sáng nay
Ba Đình nắng đẹp gió lay tre ngà
Như là Người chẳng đi xa
Nhà sàn rộn rã người ra, người vào
Cá vàng vùng vẫy dưới ao
Bụt mọc hớn hở cúi chào người thân
Đường xoài như níu bước chân
Bưởi trong vườn Bác thấy gần gũi thương
Hàng dâm bụt của quê hương
Sắc màu tươi thắm bên đường Bác đi
Bên tai nghe tiếng thầm thì:
Cháu con của Bác cứ đi đúng đường!
Chúng con yêu qúy quê hương
Như là Bác đã yêu thương Đồng bào!
Bài thơ: THƯƠNG VỢ
THƯƠNG VỢ
Thơ Nguyễn Đình Cường
Thương eṃ vất vả ruộng đồng
Cứ ngày hai buổi lưng cong đỡ trời,
Lắng lo hạt thóc đầy vơi
Luống rau , con cá… chẳng ngơi tý nào .
Gió Bấc rồi tới gió Lào
Oằn vai vợ gánh vơ vào cũng xong ,
Từ công việc ở ngoài đồng
Về nhà bếp núc, chăm chồng ,dạy con .
Tuổi xuân nhan sắc phai mòn
Mong sao chồng biết giữ tròn đạo yêu !
Bài thơ: ĐỂ LẠI THƯƠNG TIẾC BAO NHIÊU CHẲNG VỪA
ĐỂ LẠI THƯƠNG TIẾC BAO NHIÊU CHẲNG VỪA
Thơ Nguyễn Đình Cường
Sinh có hẹn, tử không có hẹn
Bác ra đi khóc nghẹn muôn người
Hôm qua Bác còn nói cười
Nay thành con phật là người cõi tiên
Về với thế giới Người hiền
Trong lòng dân tộc gắn liền Đại Quang!
Việc nước đã bao năm gánh vác
Trọng trách nhiều Bác chẳng quản chi
Đúng theo đường lối Bác đi
Lắng lo việc nước quản gì gian lao
Bác luôn gắn kết đồng bào
Chung tay xây dựng lớn lao nước nhà!
Đường ngoại giao gần xa biết tiếng
Bạn bè luôn tiếp đón vẫy chào
Việt Nam hai tiếng tự hào
Năm châu bốn biển nơi nào cũng yêu
Trần Đại Quang về cõi siêu
Để lại thương tiếc bao nhiêu chẳng vừa!
– – – – –
Bài thơ: ĐI TỪ MÙA THU
ĐI TỪ MÙA THU
Thơ Nguyễn Đình Cường
Trời thu nắng đẹp Ba Đình
Tre Ngà in đậm dáng hình Văn Lang
Quảng trường còn mãi âm vang
Tuyên ngôn Bác đọc lời vàng năm châu
Xưa đêm tối sẫm rừng sâu
Nay ngày, trời rộng, biển giàu tiềm năng*
Đi qua giai đoạn khó khăn
Trường kỳ kháng chiến** nhọc nhằn cam go
“Vì độc lập, vì tự do
Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào”***
Hòa bình lồng lộng trời cao
Nam Bắc thống nhất cùng trao nụ cười
Ngày vui ta nhớ bao người
Máu đào đã đổ thắm tươi màu cờ
Thỏa di chúc Bác mong chờ
Cháu con “xây dựng” cơ đồ “ngày nay”****
Dáng hình đất nước đẹp thay
Đi lên phong túc ngày ngày phồn vinh.
– – – – –
P/s: *Những ý trong lời dạy của Bác Hồ khi Người về thăm Hải quân.
**Cuộc kháng chiến chống Pháp.
***Thư chúc tết xuân 1968 của Bác.
****Ý trong di chúc của Bác.
Bài thơ: MẸ DÀNH LỜI RU
MẸ DÀNH LỜI RU
Thơ Nguyễn Đình Cường
Dòng sông cứ lặng lờ trôi
Đáy sông quyện chặt anh tôi không về
Chiến tranh sống chết cận kề
Vẫn còn đọng lại lời thề sắt son
Ngày chờ, đêm đợi mỏi mòn
Nước mắt mẹ cạn – chẳng còn cạn hơn
Thạch Hãn ơi! Ta mang ơn
Lao xao sóng nước – nhạc đờn ru anh!
Vẳng trong giấc ngủ còn xanh
Cánh cò cánh vạc mẹ dành lời ru
Biết rằng rồi cũng thiên thu
Mẹ về mang cả lời ru – con chờ!
Bài thơ: NHỚ CHA NƠI ĐÓ BẾN ĐÒ NGANG
NHỚ CHA NƠI ĐÓ BẾN ĐÒ NGANG
Thơ Nguyễn Đình Cường
Ta lại về thăm bến đò xưa
Nơi 1 thời cha cắm sào đứng đợi
Bến còn đó, đò đi xa vời vợi
Cầu bắc rồi cha có biết không cha?!
Nắng tháng năm mồ hôi đổ mắt nhòa
Tháng mười một rét cắt da cắt thịt
Cha dậy sớm con ngủ không hay biết
Tối chông đèn ra ngõ ngóng chờ cha
Đến bữa ăn thấy cha cũng qua loa
Sáng và vội bát ngô hầm buổi tối
Thấy đời cha chẳng lúc nào nhàn rỗi
Khó khăn nhiều nên đâu biết gấm hoa.
Bao chuyến đò cha đưa rước người qua
Trong nắng mưa cũng chưa hề biết̀ nản
Tuy nghèo khó nhưng lòng luôn thanh thản
Khách lên bờ thấy gương mặt hân hoan.
Luôn lắng lo cho con cháu chu toàn
Biết hiếu nghĩa, tựu đoàn viên tổ ấm
Lời cha dạy con cháu ghi – hiểu – thấm
Thỏa lòng cha – yên giấc ngủ suối vàng!
Con đã đi xuống biển lên ngàn
Chưa hiểu hết bến đò ngang một thuở
Dầu ở xa nhưng con luôn khắc nhớ
Quê hương mình – nơi có BẾN ĐÒ NGANG.
*****
Bài thơ: GỬI EM SỢI NẮNG
GỬI EM SỢI NẮNG
Thơ Nguyễn Đình Cường
Chẻ đôi sợi nắng phương nam
Gửi ra phương bắc để làm quà em
Trong này anh vẫn khát thèm
Sắc đào chúm chím say mèm nụ hôn
Mai vàng màu tết độc tôn
Gửi tặng em – cả tâm hồn anh trao.
Bài thơ: THƯ GỬI BA
THƯ GỬI BA
Thơ Nguyễn Đình Cường
Con viết thư ra đảo
Để muốn khoe với Ba
Đêm qua con ở nhà
Đón trung thu vui lắm!
Đèn ông sao mẹ sắm
Con gia nhập cùng đoàn
Ai nấy đều hân hoan
Rước về nhà văn hóa
Sân khấu làm đẹp qúa
Có cả đội múa lân
Chú tễu cứ lên gân
Bụng to thêm to nữa
Miệng lân như phun lửa
Sư tử xờm cả lông
Đẹp nhất là con rồng
Lượn vòng quanh sân khấu
Con tham gia đọc tấu
Cùng bạn múa mấy bài
Mẹ ngồi dưới khen hoài
Ôi! Con ba giỏi qúa!
Mấy chú nhà văn hóa
Đem bánh trái bày ra
Rồi bắt nhịp bài ca
Xong, cùng nhau phá cỗ
Chú Cuội ngồi một chỗ
Chỉ nhăn răng ra cười
Chị Hằng thì rất tươi
Vui cùng con Ba ạ!
Ba ngoài kia xa qúa
Con chẳng gửi được quà
Nhờ sóng hát bài ca
Động viên Ba đứng gác
Nơi biển trời bát ngát
Ba vui, khỏe Ba nha!
Con cùng mẹ ở nhà
Thi đua cùng Ba đấy!
***
Bài thơ: MỐI TÌNH SÓNG VÀ CÁT
MỐI TÌNH SÓNG VÀ CÁT
Thơ Nguyễn Đình Cường
Mình em là dãi cát
Nằm nơi đó bãi bờ
Biển xa chẳng thờ ơ
Kêu sóng về hôn mãi
Lúc đầu em ngần ngại
Sóng dịu dàng lùi ra
Quay vào hôn và xoa
Cả hai òa sung sướng
Em qua thời vất vưỡng
Hết cô đơn một mình
Sóng hứa – sóng chung tình
Hôn em hoài…hôn mãi…
Thế là em trẻ lại
Sóng cũng không chịu già
Biển gửi tặng bài ca
Cho tình yêu hai đứa.
Bài thơ: HÀ NỘI ĐẦY THU NHƯNG THIẾU EM
HÀ NỘI ĐẦY THU NHƯNG THIẾU EM
Thơ Nguyễn Đình Cường
Anh đã có lần nói với em
Thu không chỉ có đến bên thềm
Thu đi từng ngõ rắc hương cốm
Thu chỉ mời thôi để đợi mong
Vắng em Hà nội gom thương nhớ
Hoa sữa giang tay để đón chờ
Vần thơ viết dỡ nơi Trấn Quốc
Tiếc nuối Hồ Tây vẫn mộng mơ
Hồ Gươm liễu rủ bi ai thương nhớ
Ghế đá đọng sương chỉ anh ngồi
Chắc em còn mải chăm vườn cúc
Anh chẳng giận đâu chỉ bi ai thôi
Em ơi nhanh lên về em nhé
Vạt nắng cuối mùa đang đợi em
Hông khô anh duỗi làn tóc rối
Ta được kề môi thu ngất ngây
Đừng để mùa thu xa nơi đây
Sông Hồng con nước vẫn vơi đầy
Long Biên trầm mặc soi bóng cổ
Tháp Bút giãi bày với trời mây.
– – – – – –
Bài thơ: CHIỀU TÀ VÀ EM
CHIỀU TÀ VÀ EM
Thơ Nguyễn Đình Cường
Chiều tà…
sắc tím hoàng hôn
Mặt trời xuống…
núi ôm hôn thắm nồng.
Em tà…
phai nhạt má hồng
Phận buồn…
duyên tắt…
tơ lòng quặn đau.
Trách thời gian…
sao trôi mau!
Khổ đời em…
để trầu cau
úa vàng.
– – – – –
Bài thơ: ĐỂ RỒI ĐỪNG ĐỢI THU SANG
ĐỂ RỒI ĐỪNG ĐỢI THU SANG
Thơ Nguyễn Đình Cường
Thương thay
cho chiếc lá vàng
Cũng mang nặng gánh
mùa màng đầy vơi!
Còn thu
thì cứ rong chơi
Kệ heo may thổi
khắp nơi – ngâu buồn
Thương người
vai ướt mưa luồn
Đếm bong bóng nổi
sầu tuôn lệ trào
Em ơi!
em cứ ép vào
Bờ vai anh đã
chờ trao em này!
Thu sang
tính tháng tính ngày
Của anh đây
chẳng cần vay cần trừ
Trái đất
quay hãy còn dư
Nhuần trăng
trăng chẳng chần chừ gì đâu
Đến thời
em cũng làm dâu
Về nhà anh
khỏi trầu cau úa vàng
Thương em
anh lại mơ màng
Dặn theo đời lá:
mùa màng cứ mang!
Để rồi
đừng đợi thu sang
Thêm ba mùa nữa
sợ tan cuộc tình.
Bài thơ: THU ĐẦY BÊN EM
THU ĐẦY BÊN EM
Thơ Nguyễn Đình Cường
Thu về bên lẽn bên thềm
Sen bi ai tiễn hạ cánh mềm rụng rơi
Bằng lăng biết phận rong chơi
Ve cùng phượng trốn nhường nơi cúc vàng
Em à! Thu mới vừa sang
Heo may từ tốn mơn man tóc thề
Ngâu rơi từng hạt lê thê
Ướt dầm lối nhỏ đi về hai ta
Thầm thì mây gọi Hằng nga
Xin nhường cả lối trăng ngà soi đêm
Sương giăng xuống ướt vai mềm
Gần em anh có một đêm thu đầy.
– – –
Bài thơ: TIẾNG THƠM ĐỂ LẠI
TIẾNG THƠM ĐỂ LẠI
Thơ Nguyễn Đình Cường
Thái Sơn cao đến chừng nào!?
Lòng ta luôn vẫn tự hào về cha
Suối nguồn nước mãi chảy ra
Nghĩa mẹ hơn cả bao la biển trời
Hạnh phúc có mặt trên đời
Ta xin ghi tạc những lời tiền nhân
Ở đời có phúc có phần
Nhân nào quả nấy ta cần khắc ghi
Sinh có định, tử biết khi…!?
Chắt chiu chữ đức có gì qúy hơn!
Dầu chưa ăn trắng mặc trơn
Cũng không quên được công ơn mẹ thầy
Mai khi cuộc sống đủ đầy
Chữ tình, chữ hiếu càng dày càng vun
Đến ngày mắt đục, chân run
An lòng ta sống vui cùng cháu con
Trở về cát bụi vẫn còn
Tiếng thơm để lại cho con cháu mình.
Bài thơ: MẸ CỦA TA ƠI
MẸ CỦA TA ƠI
Thơ Nguyễn Đình Cường
Muôn năm mẹ của ta ơi!
Nuôi con mẹ chẳng một lời thở than
Dầu cho những lúc bần hàn
Áo chưa đủ ấm, cơm toàn thấy khoai.
Mẹ lo chu đáo trong ngoài
Bà con hai họ chẳng ai trách gì.
Trưởng thành con lại ra đi
Đất lành chim đậu, ít khi con về.
Lưng còng đòn gánh vai tê
Tóc trùm mây bạc bờ đê ráng chiều,
Thân cò trong gió liêu xiêu
Bám theo thân mẹ sớm chiều lo toan.
Tuổi già chưa kịp hân hoan,
Mẹ đi về cõi niết bàn thơm hương.
Cõi trần con nhớ con thương
Nặng tình chữ hiếu con tương tư hoài.
Con ước ngắn, con mong dài
Ở nơi chín suối an bài mẹ nha!
Bài thơ: MUỐN THÊM TUỔI THÊM VUI
MUỐN THÊM TUỔI THÊM VUI
Thơ Nguyễn Đình Cường
Ai cũng mong sống cho hết tuổi già
Được các cháu gọi ông bà trìu mến
Như người qua sông mong cho đò cặp bến
Chỉ từng đó thôi, đâu có ước gì nhiều!
Tuổi về chiều biết sống được bao nhiêu
Muốn thì lắm! Qũy thời gian có hạn
Ta đã ngẫm nên khuyên cùng các bạn
Chuyện giàu sang, danh vọng…hãy bỏ qua
Khi lên chức làm danh phận ông bà
Lo thể dục, rồi giữ nhà, trông trẻ…
Mong trong người luôn được vui, được khỏe
Chẳng phiền chi đến bệnh viện, đốc tờ…
Để khỏi bi ai ta đọc mấy vần thơ
Hay cùng bạn mang cờ ra so ván
Đi đây đó, thăm người thân, bè bạn
Thỏa đời ta khi vui hưởng tuổi già
Biết muôn nhà với muôn cảnh cây hoa
Đời ưu ái thì ta vui đón nhận
Thôi cứ sống khỏi cần chi vướng bận
Để cho đời cứ thêm tuổi thêm vui!
Có thể bạn thích: