Nhà thơ Vọng Thanh tên thật là Nguyễn Đình Phong, nick facebook Vọng Thanh sinh năm 1970. Anh quê ở thị xã An Nhơn, Tỉnh Bình Định. Hiện anh sinh sống và làm việc tại thành phố Hồ Chí Minh. Anh viết khá nhiều, chủ đề trong thơ anh rất đa dạng, miêu tả mọi mặt của cuộc sống. Đôi khi có những bài mang tính triết lý cao. Bởi vậy thơ anh được khá nhiều người ưa chuộng và mến mộ. TopChuan.vn xin giới thiệu những bài thơ hay của anh.
Bài thơ: THÁNG TƯ CHIỀU TRỞ GIÓ
THÁNG TƯ CHIỀU TRỞ GIÓ
Lại một mùa…
Tháng tư nữa đơm bông
Người lữ khách bâng khuâng chiều trở gió
Tháng tư ơi!…
nỗi niềm len qua cửa
Đôi mắt buồn… dâu bể
đọng rèm mi
Tháng tư buồn…
rưng rức sợi chia ly
Tà áo còn nguyên cúc ràng cơn gió lạ
Anh đâu thể hái cho em, mùa tàn… xác lá
Thu… sẽ nói gì?
Khi mà Hạ…
chia tay?!
Thương nhớ nào… gầy guộc
kiếp liêu trai
Tan trong Hạ lưu đày hoang vu bữa
Ta trai tráng
chết trên miền ngạo nghễ
Khuỵu bàn chân
sặc sụa
buổi hẹn hò
Tháng tư về…
thấp thỏm cứ đợi chờ
Xin cho nhặt niềm tin, đừng vụn vỡ
Dẫu cho muộn, xin được cùng gió thở
Để nỗi buồn…
rớt nửa phiến
ưu tư..!
PN – Vọng Thanh
Bài thơ
TÔI VÀ EM
Tôi và em…
hai người dưng xa lạ
Vô tình… lướt thướt qua nhau
Tôi gả đàn ông, cánh chim trời phiêu bạt
Uống ngụm nước phong trần khao khát bữa no nê…
Em!…
Người đàn bà… trung trinh nhưng lãng mạn đam mê
khuyết nửa vầng trăng, ru câu thơ say ngát mùa Tháng sáu
Tôi!…
Cánh diều đứt dây lơ lửng ngày giông bão
Vướng sợi tơ tình neo được bữa mùa yêu
Nửa đời phiêu du mê đắm lạc đường chiều
Chạm phải mùa thương đêm về úp mặt nghe dòng sông khóc
Ừ! Thì… tôi khạo khờ, nên trên mình lằn vết roi ngang dọc
Thế mà vẫn chuốt ngót, mê tình… hoang lạc mộng trăm năm
Em ngang qua đời tôi, mà ngỡ ở cung hằng
Nên đâu nghĩ vũ trụ mênh mông lại sang bằng ngày tận thế
Tôi thương em, thương bàn tay ngoan chưa chạm miền bão tố
Luộm thuộm bao mùa gieo hạt nhớ… vô tư
Ừ… thì, Hạ cuối mùa nên gió lả sang Thu
Cánh phượng vĩ đung đưa chiều nay ngậm ngùi tan trong gió
Mai mốt tôi về tặng nhành phong ba em nhớ giâm đầu ngõ
Để em chắn nghi ngờ lo sợ bão không tên
Em!…
Người đàn bà ngủ say trên cánh tay ngoan
Choàng lên cổ mảnh khăn voan kiêu sa lộng lẫy
Em cho tôi tắm mình trong dòng sông không đáy
Lịm hết người nghe sông chảy mênh mang
Tôi chấp nhận xếp cánh diều nguyện làm buồm lướt lênh đênh
Niềm vui của tôi, là được mỗi ngày nhìn thấy em an yên và ấm no
Em cứ gói ước mơ bung vít cành trái ngọt
Mặc gió xôn xao huyễn hoặc kẻ tội đồ
Tôi không dám đặt điều hay vọng tưởng những ước mơ
Hay ảo ảnh “mái tóc che ngang đợi chờ giấu nụ hôn ngào ngọt”(*)
Tôi không muốn sự hiện diện của tôi, mà đời em đắng đót
Khi hai nửa tim khờ
cứ… lỗi nhịp không nhau!
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: HÃY VỀ QUY NHƠN EM NHÉ
HÃY VỀ QUY NHƠN EM NHÉ
Em không về… Hà Nội ư?
Thôi!… Hãy về quê anh!
Quy Nhơn mùa này biển xanh đẹp lắm
Bờ cát mịn màng, hoàng hôn tung bọt trắng
Thuyền nhấp nhô xẻ gió lộng
vươn khơi
Em không về Hà Nội phố, thì… thôi
Hãy đến quê anh
Miền đất võ trời văn ngọt mời mến khách
Phố cổ Hà Thành hẹn mùa Thu em nhắc…
Chúng ta về, cũng chẳng muộn màng đâu
Hà Nội – Quy Nhơn… hai lối mộng hôm nào…
Em – Anh hẹn, đã bao mùa rồi nhỉ?
Ngày tao ngộ hẹn hoài sao ích kỷ
Để phố buồn… “Dốc Mộng”(*) ánh trăng nghiêng
Hôm nay về anh xin được nắm tay em
Mình cùng nhau đi viếng Hàn Thi em nhé
Thăm Quy Hòa, Bãi trứng, Kỳ Co và Eo Gió
Tiện ngang cầu…
Thị Nại hứng gió đêm
Về nhé em!…
Ta kịp mùa lễ hội… (*) và ngắm ánh trăng lên
Nơi Gềnh Ráng lung linh, trăng huyền thoại
Tháp cổ rêu phong bên Cầu Đôi em tới
Chạm một cung đường hai lối mộng Anh… Em…!
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: TÔI
TÔI
Tôi!…
Trót mang
một tâm hồn điên loạn
Kể từ khi
chết lạnh bể nhân gian
Tôi!…
Như những mảnh thiên thạch
rớt xuống trần tan vỡ
Giữa bao la vụ trụ
của muôn ngàn…
Và tôi…
… lại gặp em
như một vì sao sáng
Len qua tim
vực dậy… hóa thiên đàng .
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: CÓ MỘT THÁNG SÁU BUỒN LẶNG LẼ ĐI QUA
CÓ MỘT THÁNG SÁU BUỒN LẶNG LẼ ĐI QUA
Tôi có một cuộc tình sẽ giấu ở trong tim
Không ai biết, chỉ 1 mình Tôi biết!…
À không!… Còn có cả tháng sáu bi lụy thao thiết
Mà không ồn ã, cũng chẳng ơ thờ
cứ lặng lẽ…
lặng lẽ… đi qua.
Tôi và Em…
Như một khúc tình ca
Như cánh phượng cháy đỏ mùa Hạ cuối
Chiều Quy Nhơn con sóng lòng réo gọi
Khoanh nỗi nhớ vo tròn lầy lội đẫm trong tim
Ngày tôi gặp em
Thổn thức một niềm tin
Mà đã từ lâu đóng băng thành cổ mộ
Trời viễn xứ…
nhạt nhòa, không thố lộ
Cửa con tim, ai… bày cỗ đón em vào?…
Tình yêu này…
Tôi chẳng hiểu vì sao?
Da diết nhớ, da diết bi lụy vô cớ
Chỉ có những cơn mưa tháng sáu bất chợt về nơi ngõ
Hiểu được điều gì đó…
giữa… Em – Tôi!
Tháng sáu dịu dàng
Tháng sáu giọt mưa rơi
Thương nước mắt em tôi cạn khô, sợ ngày không còn nữa
Mùa Hạ đi qua thả vài sợi nhớ
Mỏng tang chiều
Xin tóc gió, mưa bay…
Tôi nén giận hờn trổi khúc nhạc lên tay
Gửi chút nắng xôn xao một ngày trôi qua nữa
Lắng chút nỗi lòng nghe tinh cầu vụn vỡ
Ở nơi nào…
Em có nhớ…
Tôi không?
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: MƠ
MƠ
Ta say
trời đất cũng say
Ta bi lụy
trời đất
cũng lay theo bi lụy
Đêm đầy lá
rụng hồn hoang
Miên mơ ta thấy trăng luồn
qua khe
Thuyền trăng
nửa mảnh nghiêng the
Chở ta đi khắp bốn bề nhân gian
Bồng lai,
Tiên cảnh, ngút ngàn
Non xanh nước biếc
vô ngần thanh tao
Ta – Trăng
cạn chén rượu đào
Trăng say nghiêng ngả, lộn nhào
ta rơi
Giật mình
tỉnh giấc ới ơi
Thì ra một bóng giữa trời
mông mênh
Đêm tàn
nửa mảnh trăng chênh
Ta – Trăng
riết róng
cong vênh mặt người
Nhìn trăng…
ta thấy trăng cười
Nhìn em…
ta thấy
cuộc đời
đa đoan!…
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: HÀ NỘI MÙA NÀY ĐẸP LẮM PHẢI KHÔNG EM
HÀ NỘI MÙA NÀY ĐẸP LẮM PHẢI KHÔNG EM
Hà Nội mùa này
đẹp lắm phải không em?
Được ngắm bằng lăng tím trời nơi
phố cổ
Hãy vẽ giúp anh
một vòng nơi góc phố
Khắc tên em…
người con gái Hà Thành.
Lỡ mai này
rong ruỗi biết đâu chừng…
Nhớ mùa Hạ
Nhớ bằng lăng trổ lá
Nhớ đôi mắt, ẩm nhoà cay góc phố
Chợt ngỡ ngàng… thương nhớ
nhận ra nhau.
Hà Nội mùa này
mái phố chắc thâm nâu?
Cây cầu Long Biên cũng ngã màu lam cũ
Em nhớ vẽ cho anh bức tranh màu đầy đủ
Đường Thanh Niên…
Hồ Tây, và cả Chùa Trấn Vũ
Gói luôn chỗ em nằm…
kẻo vần vũ gió mây!
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: SÀI GÒN VÀ TÔI
SÀI GÒN VÀ TÔI
Sài Gòn mưa, chuyện của trời
Liên quan đâu nhỉ mà người ngẩn ngơ
Hàng me ẩm hàng me khô
Lá lưa thưa rớt mơ hồ em – tôi
Sài Gòn nắng, cũng bồi hồi
Bâng khuâng tà áo gãy đôi khung trời
Người đan nhớ, giọt thôi rơi
Hình như… tôi nợ, một lời với em
Sài Gòn… mưa nắng qua thềm
Em như con gió rối ren phố chiều
Con đường sũng ẩm bi lụy hiu
Nghe như đau đáu, 1 chiều vỡ toang
Trăm năm… cát bụi vẫn còn
Mà sao ta… với Sài Gòn, thấy… xa.
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: KHÚC TỰ TÌNH CHIỀU HẠ
KHÚC TỰ TÌNH CHIỀU HẠ
Hạ chiều…
chạm đáy hồn côi
Hoàng hôn
lấn bước
sương rơi đỉnh đầu
Vẳng xa
tựa khúc mưa ngâu
Dư âm đâu chợt
vọng câu
kinh bi lụy
Gót đời
quằn nặng mưa tuôn
Áo đâu đo dạ cuối đường
em đi…
Mai về
rủ buổi xuân thì
Mặc manh chiếu rách, li bì
ngả nghiêng
Ngày mai…
lỡ giấc… mộng hiền
Áo hoa ta vẽ
sẽ viền
tháng năm
Mai về
mượn
nửa
vầng trăng
Cho em
chống lại
sông
anh…
dại khờ!
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: VIẾT VỀ NHỮNG NGƯỜI CON GÁI SINH THÁNG TÁM
VIẾT VỀ NHỮNG NGƯỜI CON GÁI SINH THÁNG TÁM
Em!
Người con gái đi qua
nhọc nhằn trắc trở cuộc vần xoay
Soi rõ bóng mây uốn vạn ngày
ánh sáng
Bẻ cong câu thơ
mượn vầng trăng Tháng tám
Chèo qua bến đời giông tố của càn khôn
Tháng tám mùa Thu
Bức ảnh của vạn hồn
Nhưng em tạc riêng mình bức phù điêu ghép hình con chữ
Tháng tám
Em sinh ra
Cánh ban sơ cựa mình quyến rủ
Khe khẽ dỗi hờn trong gió nhú nhẹ nhàng hương
Tháng tám
Em sinh ra
Bất chợt trời đổ mưa tuôn
Ướt chiếc lá non cúc hờn chưa bung nụ
Con gió đi hoang nỗi bi lụy đâu dám ngủ
Chỉ có tiếng tơ chùng ru…
điệu lý Nam ai
Em !
Người con gái
gánh mùa Thu ẩm đẫm trên vai
Chiếc lá rụng ủ hình hài kí ức
Em… muốn gọi nắng về trên rẻo cao
kéo thời gian đếm ngược
Nhưng rất tiếc…
Hạ đã qua rồi, mà kí ức…
chẳng buông xuôi!
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: PHỐ THỊ CHIỀU KHÔNG EM
PHỐ THỊ CHIỀU KHÔNG EM
Em mãi thế! Vết rêu xanh muôn thuở
Chút ân tình… ta vướng nợ đời nhau
Mưa lách tách rót đầy ly sầu muộn
Em đâu rồi… không cạn chén đêm thâu?
Chiều… phổ thị, ngã vào đêm lạc đắm
Hồn ta say chếnh choáng giữa tinh cầu
Em như tựa con gió chiều không tuổi
Vi vu trần tục lụy, khiến ta đau…
Chiều phố thị ta thành nơi quán trọ
Nhịp đời ru… nghe gió lạ qua tay
Ta mộng ảo trần gian, gầy giấc điệp
Rượu chung tình, môi lạnh, giọt sương bay
Em mãi thế! Nơi tận đầu ngọn sóng
Dội vào ta cựa thốn buổi ăn năn
Em con gió nuông cánh buồm mê mải
Ta sông dài trượt mãi chuyến đò trăng
Này em hỡi! Phải chăng là phố nhỏ?
Nét kiêu sa phong lối chỗ ta nằm
Đời cắt tóc, tặng ta làm bút cọ
Vẽ khung trời, ảo mộng… một trăm năm.
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: CON VỀ
CON VỀ
Con về
thăm Mẹ chiều nay
Nghe mùa thu lá rớt đầy cõi mơ
Con về
nhặt chút hư vô
Mà nghe trong gió đục mờ tháng năm
Con về
thắp nén hương trầm
Khói rung rinh vẽ một cành hoa rơi
Con về
nhặt tháng năm trôi
Trượt con kênh té ngẫm cười thế gian
Con về
múc ánh đạo vàng
Xâu đầy bận chuỗi ngỡ ngàng Mẹ ơi
Con về
Nhặt mảnh chiều rơi
Cánh Cò giờ cõng bi lụy vui dưới mồ
Con về
lạc giữa sông quê
Mượn câu Lục Bát nương nhờ qua đêm
Sông sâu đò vực lênh đênh
Lặng nghe tiếng Mẹ ẩm thềm Vu Lan
Chấp tay quỳ dưới Đài Vàng
Cầu vong ân Mẹ đạo tràng hiển linh.
PN Vọng Thanh
Bài thơ: MỘT CHÚT THÁNG NĂM
MỘT CHÚT THÁNG NĂM
Một chút tháng năm còn trên tóc
Mà gió mân mê mãi đến chiều
Em có đi qua mùa thương cũ
Xin đừng để gió lạc lòng xiêu.
Một chút tháng năm chiều sâu lắng
Mà nghe gió nói rất tinh anh
Dịu dàng hoa cỏ nhầu nhỉ ngọc
Dọi xuống bình yên chút mộng lành.
Một chút tháng năm ngày vội vã
Để lại dòng thơ cũng chưa tròn
Nụ cười còn lửng như chiếc lá
Neo giữa bờ anh một dấu son.
Một chút tháng năm còn sót lại
Phương Nam gom hết gửi vào đây
Hoàng hôn loang nhẹ màu sương khói
Ngún đỏ tàn theo một gót ngày.
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: MÙA HẠ CUỐI
MÙA HẠ CUỐI
Tôi bỏ lại sau lưng mùa hạ cuối
Đường tôi đi đã nhuốm bụi thu sầu
Thôi đừng tiếc thương chi mùa lầm lỗi
Nhớ nhau nhiều… cũng có ích gì đâu?
Tôi bỏ lại phía chân trời đầy gió
Chỉ mang theo ánh mắt bữa em nhìn
Và giữ lại mỗi chút thương chút nhớ
Chút ngọt ngào nho nhỏ giấu trong tim
Hạ cháy đỏ ngút ngàn trong thương nhớ
Ai dửng dưng như chẳng Hạ bao giờ
Chiều lãng đãng hoàng hôn về đày đọa
Ta chạnh lòng gầy guộc những câu thơ
Cho ta hỏi Thu chờ ai ngồi đợi
Để lá chiều xao xác mộng yêu đương
Giá em được một lần cơn gió nhẹ
Ru hồn ta qua giấc mộng miên trường
Chiều ngược gió hèn chi mình mệt lả
Phố ầm ĩ riêng ta vẫn cô đối chọi
Ta ngơ ngác nắng chiều phai sắc lạ
Mãi ngập ngừng, như… có kẻ từng thương.
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: MỐI ĐỜI
MỐI ĐỜI
Không hẹn hứa, sợ người đời mãi nhắc
Để lá bay theo ngọn gió vô thường
Ta tự biết khi nhìn qua ánh mắt
Một nỗi niềm… thôi kệ gió thai hoang
Miên man lắm, con đò bi lụy đợi khách
Khúc quanh co dòng chảy ngược mối đời
Xin nán lại nghe thói đời trách móc
Vi vu mùa lên những giọt ngâu rơi
Thôi úp mặt, để nghe dòng sông khóc
Giữa nhân gian vịn gắn lại nụ cười
Tình chưa lớn biết lấy gì bao bọc
Lời nói nào… cho tín chấp em ơi
Thôi! Ta níu trăng về làm nhân chứng
Sao gió luồn qua ngõ ngách cô đối chọi
Ôm bóng nguyệt ngực đầy nghe nhăn nhó
Hoang vu qua rưng rức cuộc tình bi lụy
Có lẽ đợi… dăm ba mùa thu nữa
Lá rụng đầy trên mỏm đất trăm năm
Bao dấu nhẹm cuộc người không tứa nhựa
Và rừng thông… vi vút gọi ta nằm…
Có thể là… mười năm… hai mươi năm…?
Ta và em trở thành người thiên cổ
Cõi tha ma, vách thành đâu nghiêng đổ
Hồn lưu vong không có chỗ trầm phù
Mình… lại về, sênh giấc mộng thiên thu???
PN-VọngThanh
Bài thơ: THÁNG TƯ CHIỀU HẠ BUỒN
THÁNG TƯ CHIỀU HẠ BUỒN
Anh tìm em cả Tháng tư
Sài Gòn giấu em kĩ quá
Anh hỏi con ve sầu nấp trong kẽ lá
Mãi lắc đầu…
… không thấy em!
Sài Gòn Tháng tư nắng réo qua thềm
Thơ anh lạc tìm em giữa miền khao khát nhớ
Anh gửi cánh thơ về Sài Gòn nơi đó…
Mà mây đen kín trời, nhưng còn… thương sợ,
ướt thơ anh
Để hôm nay…
anh trở lại một Tháng năm
Vết lằn Tháng tư vẫn nằm im như cũ
Cánh bằng lăng tím đung đưa như gửi lời ai nhắn nhủ
Để công viên buồn… chiều chủ nhật
dửng dưng
Có nghĩa gì đâu, thương nhớ một người dưng
Ngày chia tay anh về… nắng sầu bưng trong Hạ
Ta vẫn biết vắng em, thơ ta bi lụy đến lạ
Cả con ve sầu ra rả giọt đàn lơi
Ừ thì…! Tháng tư buồn
Ta ngỡ tháng năm trôi…
Một chút hờn ghen nhỏ nhoi sẽ rồi lấp vá
Nào ngờ Sài Gòn giấu em kĩ quá
Để thơ anh giữa chiều… nắng Hạ
rưng rưng.
PN – Vọng Thanh
Bài thơ: LÃNG ĐÃNG THÁNG 7
LÃNG ĐÃNG THÁNG 7
Một ngày lạc lõng trôi
Em từ… như cơn gió
Nhẹ rót vào anh mênh mang miền nhớ
Dặt dìu như tựa lời ru …
Cơn gió nào như khúc thụy du
Ru miên mãi anh mùa thu non bấy …
Em ngực trần đỏ ửng mùa tháng bảy
Anh khạo khờ từ bữa ấy…
thương em…!
Con gió nào nương níu tựa thôi miên
Ngót thịt da nhũng mềm khao khát
Ta như con thú hoang lạc qua miền sa mạc
Khát tìm vũng nước
gặp được bữa miên mơ
Tháng bảy ơi sao vụng vặt câu thề
Cánh phượng sót dập vùi mưa tơi tả
Ai cúi mặt lặng nhìn theo gót Hạ
Cho phố nao lòng xác lá ngập thu bay…
Ta yêu em, ngọn gió vô cùng… cứ nhè nhẹ qua tay
Cứ yêu tin cháy hết mình như khúc hát
Vẫn thừa biết em chẳng bao giờ gồng mình đi qua con nước bạt
Hay uống ngụm nước trong ngần sông suối của làng anh
Vẫn biết rằng chẳng bao giờ em hứng vạt nắng chiều cuối buổi mong manh
Và càng không thể tin em đem đến cho ta chút bình minh buổi sớm
Ta khạo khờ ngủ quên trên chiếc giường định mệnh
Mà cứ ngỡ đời ban tặng cho ta
Ừ… mà thôi! Luyến lưu gì một ngọn gió phương xa
Thế mà dặn lòng quên đi mấy lần rồi lại nhớ
Giờ có lẽ xa… xa thật rồi người ơi…
muôn thuở
Ta thương mình… chưa được lần chạm trổ nhánh hoa môi.
PN – Vọng Thanh
Có thể bạn thích: