Nhà thơ Sơn Nữ sinh ngày 26-04-1972, quê ở Lạng Sơn. Hiện nay chị đang sinh sống và làm việc tại quê hương mình. Chị viết nhiều về tình bạn, tình yêu, về quê hương đất nước con người Việt Nam. Thơ chị được nhiều bạn bè và độc giả yêu mến. TopChuan.com xin giới thiệu những bài thơ hay của chị.
HOA LOA KÈN
Thơ Sơn Nữ
Buổi chớm hạ em dịu dàng xuống phố
Gánh hàng hoa rạng rỡ khóe môi cười
Là em đó tinh khôi màu áo trắng
Say đắm làm vương vấn mãi hồn tôi..
Có phải tuổi xinh tươi em mười tám
Nét trinh nguyên chưa lấm hạt bụi trần
Có phải em nàng tiên miền cổ tích
Ta mơ hoài hoang hoải giấc mơ xuân…
Giữa mộng đời ái nhân bung cánh nở
Mặc ngoài kia thế sự lắm vô thường
Không ai cả có thể làm em khóc
Hé nhụy vàng sau áo trắng tôi thương
Loa kèn ơi cánh môi thơm mềm mại
Nhắc hạ vàng ngang trái hóa tình yêu
Mùa thuở ấy tay trong tay đẹp mãi
Dư hương nào vời vợi nhớ cô liêu
Ta ở đây nâng niu miền ký ức
Như thể em vẫn thấp thoáng bên đời
Buổi sáng nay loa kèn vừa mới khuất
Mang theo cùng hoài niệm cũ chưa vơi..
2 – 4 – 2020
MÙA COVID – 19
Thơ Sơn Nữ
Trường lớp covid vắng hoe
Ngả tư phố cổ vỉa hè trống tênh
Tháng ba đại dịch hoành hành
Thủ Đô lương thực tăng nhanh hết vèo
Ban hành lệnh cấm lên theo
Khẩu trang nhập khẩu dân nghèo tìm mua
Y tế dự báo dịch to
Hàng không đóng cửa vé thừa cả khoang
Ôi cơn đại dịch tràn lan
Từ bên Đại Hán điêu tàn nhiễm lây
Mong thời vi rut nhanh bay
Bình yên cuộc sống trò thầy điểm danh
14 – 3 – 2020
NỢ NHAU
Thơ Sơn Nữ
Ta nợ nhau một cánh phượng hồng
Vương tà áo trắng thuở qua sông
Mưa bay trắng quá khung trời cũ
Nhìn áng mây xa chợt nhói lòng.
Ta nợ nhau tên một con đường
Hàng me trút lá mắt huyền sương
Áo xưa còn ủ hương con gái
Để đến bạc đầu mới nhớ thương?
Ta nợ nhau một khối tình sầu
Môi hồng thơm ngát nụ hoa ngâu
Mười năm có lẽ nhiều hơn thế
Tình đã chìm trong cuộc bể dâu.
Ta nợ nhau khúc nhạc tương phùng
Ngày xưa không vẽ nổi chân dung
Một bờ vai nhỏ bên tường lạnh
Rêu đá hằn in nhớ khôn cùng.
Ta nợ nhau hai tiếng trở về
Cánh cò phiêu bạt mảnh hồn quê
Bao năm xa xứ trời vô định
Vẫn thoảng đâu đây hương tóc thề.
23 – 3 – 2020
CHUYỆN TÌNH MƯA
Thơ Sơn Nữ
Đêm lạnh giá, đường tình chia hai ngả
Xuân tàn phai gọi Hạ buổi giao mùa
Kỷ niệm vỡ thành trăm nghìn mảnh nhớ
Anh có về yêu lại tháng ba mưa
Em thức cùng dang dở những ngày xưa
Bong bóng mây, em tuổi vừa mười bảy
Lối anh đi hoa có vàng nơi ấy
Lá lìa cành run rẩy khóc vì đau
Có lẽ nào lần nữa bước qua nhau
Trinh nữ quên trao anh mầu chung thủy
Dại khờ em viết tên người tình ý
Anh và đêm tri kỷ đến suốt đời.
Giữa đất trời uất nghẹn tiếng mùa rơi
Đêm vô ngôn khẽ xa rời hoài niệm
Uớt tâm tư gót chân người tìm kiếm
Chuyện tình mưa ai đã viết không lời.
Bỗng rùng mình, đêm gọi cố nhân ơi.
20 – 3 – 2020
ĐIỆP KHÚC MÙA XUÂN
Thơ Sơn Nữ
Hứng lộc xuân, đường trần mưa gột rửa
Gốc sấu oằn mình, lột vỏ trầm kha
Những mầm non, kiệt tác mùa thay lá
Mượt mà xanh, giữa nhân quả đất trời
Đông cuối ngày, vô vọng nắng chiều rơi
Ghé hoàng hôn nghiêng phía người, một nửa
Một nửa đau, một nửa đang rạn vỡ
Những cơn mưa thêm tuổi, ướt dại khờ
Nụ Mai Vàng, xen lẫn cánh Hoa Mua
Hương Quất thơm, ngái nồng tay thiếu nữ
Phố khoan thai, ngắm dòng người hớn hở
Én từng đàn, theo gió gọi mùa xuân
Rực rỡ hồng, Đào thắm nở đầy sân
Sưởi ấm lòng, Đất lao cần, vất vả
Kỷ Hợi qua, Canh Tý mềm sỏi đá
Mang yêu thương, hạnh phúc, trả cho người
Điệp khúc mùa vang vọng lúc đêm vơi
21 – 2 – 2020
KÝ ỨC TUỔI SANG MÙA
Thơ Sơn Nữ
Một kiếp người đâu chịu sống buông trôi
Hãy tỏa hương cho vị đời dịu ngọt
Biết cạn ly những nỗi buồn đêm rót
Sóng sánh nghiêng giọt ký ức sang mùa
Nhoẻn miệng cười quên tình cảm bán mua
Gột ngày đông chuyện hơn thua được mất
Trắng tinh khôi cánh bồ câu đẹp nhất
Gọi yêu thương trắc ẩn tiếng chân thành
Nắng chan hòa vén mái tóc mây xanh
Ngược dòng thơ khi gió mùa chớm lạnh
Đá thu mình trong áo rêu để tránh
Hoa cỏ may như mũi nhọn vô tình
Mở rộng lòng chào đón buổi bình minh
Áng thanh xuân trăm vạn lần tuyệt đẹp
Trả lại đêm bong bóng mưa vừa khép
Hạnh phúc đơm nẹp áo cúc an bình
Nụ hoa đời vẫy gọi cánh điệp xinh
15 – 3 – 2020
PHỐ, THÁNG GIÊNG MƯA
Thơ Sơn Nữ
Tháng giêng phố những bộn bề hối hả
Cây Lộc Vừng thay lá đợi quà xuân
Cuối con đường ánh đèn vàng ghế đá
Bất Tử hồng tái giá gọi tình nhân
Đêm sắc màu che dấu một bàn chân
Vừa rẽ lối, khuất dần theo kỷ niệm
Tám năm tròn ngọt ngào còn lưu luyến
Tiếng chuông reo chuyển tiếp cuộc giao mùa
Cỏ xanh rờn đón nhận những ngày mưa
Run tiềm thức sương mờ rơi lạnh giá
Lẻ một người như tự mình đầy đọa
Vẫn trầm tư gót thả bước vô hồn
Phố tưởng mình nhân chứng phút từ hôn
Nợ nhân duyên đá mòn, ngày trở lại
Giữa đêm đen hai mảnh đời ngang trái
Nắm tay nhau viết lại khúc giao mùa
25 – 2 – 2020
KỶ NIỆM BIẾT TÌM ĐÂU
Thơ Sơn Nữ
Mưa có đến, cùng em theo tiếng gọi
Giữa hương xuân giao điểm của đất trời
Anh hãy nắm tay em lòng thầm bối rối
Giấc mơ hồng sẽ mãi đọng trên môi.
Mùa không tuổi nhưng tình nào đâu trẻ
Ban mai xanh chạm tóc nắng hoe vàng
Gió thiên đường như hùa cùng nhân thế
Rạng sắc mầu xua những giá băng tan.
Có lẽ mưa chẳng nhớ mùa xuân nữa,
Và anh quên miền ký ức xa dần
Hoa xưa tím tháng ngày mong mỏi đợi
Cuối con đường in dấu một bàn chân.
Tháng hai đến tình yêu thơm mùi nắng
Kỷ niệm đan mây trắng ở trên cầu
Người đã mang nửa quãng đời thầm lặng
Dấu nỗi buồn chôn kín bỏ vào đâu?
22 – 2 – 2020
XUÂN NGUYỆN ƯỚC
Thơ Sơn Nữ
Anh có phải mùa xuân không nhỉ
Để em thầm gói xuân ấy trong tim
Lúc khó khăn chợt nhớ anh, em tìm
Muốn bên anh đói no cùng chia sớt
Anh chỉ thoáng như mưa buồn bất chợt
Em trải lòng biết thỏ thẻ cùng ai
Em phân bua anh bảo lại nói dài
Rồi lẳng lặng anh đi tìm chỗ khác
Trăng đơn bóng trách đời sao phận bạc
Em nhủ mình rằng chấp nhận vậy thôi
Biết cùng ai san sẻ những ngọt bùi
Hễ nói ra anh cho là chuyện nhỏ
Ngày mới yêu em lượt là.. áo lụa
Đôi má hồng với ánh mắt long lanh
Ngày tháng trôi, đời gian khó nhọc nhằn
Em đã thay.. hay là anh thay đổi
Đây Mẹ già, này con thơ hờn dỗi
Nơi xóm nghèo rồi bữa đói bữa no
Bàn tay em luôn sớm tối mịt mờ
Anh vô tình hay không còn để ý
Chắc vì thế má hồng phai anh nhỉ
Anh đâu cần để ý đến ai đâu
Em âm thầm và chấp nhận dãi dầu
Vì mái ấm bao thăng trầm gánh chịu
Em chỉ ước một ngày kia anh hiểu
Những vui buồn anh lo liệu bên em
Tay chung tay san sẻ lúc cơ hàn
Dẫu gian khó mình nắm tay chia sớt
Em mong lắm tình ta luôn có được
Mùa xuân này anh là nguyện ước đời em
12 – 3 – 2020
THÁNG TƯ PHỐ
Thơ Sơn Nữ
Tháng tư rồi ta tìm về phố cũ
Thật lạ chưa phố đang đổi thay màu
Quán Cafe như khoác lại áo nâu
Chân ngập ngừng … Quán ngày xưa có phải?
Hoa huệ tây nở hế, mùi thơm ngái
Để phố reo nhè nhẹ sớm vào hè
Cánh phượng hồng đùa rỡn với tiếng ve
Phố hôm nay? Hay ngày xưa hỡi phố ?
Phố bây giờ người chen người lố nhố
Chẳng thênh thang như ngày bé nô đùa
Tại thời gian làm cái nhìn khác xưa?
Hay phố co trước giòng người cuồn cuộn?
Tháng tư về mưa hạ sẽ rơi tuôn
Rửa cho phố lung linh màu áo thắm
Đón chờ người đi xa nghìn vạn dặm
Tặng cho người một bông gạo xinh xinh
Góc phố đây rơi rớt một chút tình
Để bây giờ ta đi tìm dĩ vãng
Phố chiều nay – tháng tư buồn lãng đãng
Tự chợt hỏi mình.. Phố có chờ ta?
NHỮNG MÙA HOA CHUNG THỦY
Thơ Sơn Nữ
Xuân bỏ lại những mùa hoa cuối gió
Gửi mây xa nhúm lửa phía chân trời
Người thuở ấy quên lời chưa đính ước
Bỏ phố buồn con nắng khóc chia ly
Tháng ba gầy sương muối trắng mang đi
Cánh hoa xoan đang dậy thì hoài niệm
Của một thời đã quên như ùa đến
Giữa hoàng hôn in vệt cắt giao mùa
Tản mạn chiều cỏ úa Hạ về chưa
Áo nàng Bân đan vừa lòng phố nhỏ
Mộc miên nở tiếng mùa xao xác gió
Đỏ rực màu dang dở sắp ra đi
Phố nhọc đường thiên lý mặc sân si
Cạn tháng hanh cũng vì mưa lỗi hẹn
Chẳng thay lòng phủ cành hoa ban tím
Vẹn thủy chung không tuổi viết thơ tình.
29 – 2 – 2020
ĐÊM THÁNG BA
Thơ Sơn Nữ
Tháng ba hoa gạo về trời
Bỏ nàng phượng vỹ lả lơi nắng hồng
Thanh minh gạo trắng nước trong
Con chim bói cá giữa đồng lúa xanh
Tháng ba hoa bưởi níu cành
Lập lòe đom đóm dạo quanh cổng làng
Sáo diều ru tháng tư sang
Đêm hòa với ánh trăng vàng ngủ mơ
Tháng ba nghe tiếng ầu ơ
Ễnh ương nhảy múa đang mùa nước lên
Xóm nghèo ai chẳng đặt tên
Lặng im chờ sáng mang truyền thuyết hoa
20 – 3 – 2020
ĐẤT MẸ QUÊ HƯƠNG
Thơ Sơn Nữ
Đất nước ru mình suốt bốn ngàn năm
Bao máu xương Ông Cha ta ngã xuống
Trang sử vàng tạc hồn vào sông núi
Giữ ngày đêm cho đất mẹ yên bình
Bao thăng trầm bao biến cố nhục vinh
Sức mạnh dân tộc trường tồn bất diệt
Trần Hưng Đạo tượng đài tinh thần thép
Hồ Chí Minh thắp ngọn đuốc niềm tin.
Vào hội nhập quyết hợp lực vươn lên
Kết sức mạnh sánh vai cùng cường quốc
Trong hoạn nạn không một ai bỏ sót
Tổ quốc giang tay chào đón con mình
Người Việt Nam luôn gánh nặng chữ tình
Vì bách tính chịu hi sinh tất cả
Chính phủ – Nhân dân đồng tâm một dạ
Hoàn thành mục tiêu tôn chỉ đề ra.
Thật đáng buồn những phần tử xấu xa
Chối bỏ công ơn bao đời để lại
Tìm mọi cách hòng âm mưu phá hoại
Tiếp tay cho những thế lực địch thù…
Tự hỏi mình đã làm được gì chưa
Góp trí lực để dựng xây Tổ quốc
Thay vì lời rỉ rên và phán xét
Hành động ngay khi chưa muộn người ơi
Mỗi chúng ta sinh ra ở trên đời
Là một phần kế thừa từ lịch sử
Gốc do Tổ hình hài từ Cha Mẹ
Hãy tự hào phấn đấu trưởng thành nhân
Ta trưởng thành bằng dòng sữa quê hương
Nôi Đất nước suốt mấy ngàn năm tuổi
Tiếp sức mạnh trên con đường đi tới
Dòng máu Lạc – Hồng hòa nhịp sống trong tim.
26 – 3 – 2020
SƠN NỮ CA
Thơ Sơn Nữ
Hương rừng lan tỏa sắc màu hoa
Ríu rít thanh âm bản giao hòa
Nắng hồng rực rỡ chào xuân mới
Sơn Nữ vui mừng viết khúc ca.
Lá biếc đào tơ nụ lộc nhiều
Vãng khách đa tình thấy hồn xiêu
Phủ kín đồi nương vàng bông lúa
Chín bậc núi rừng chín đỏ yêu.
Mai vừa hé nụ nhuốm tình xuân
Bướm ngẩn ngơ xem cảnh tuyệt trần
Ai về xứ Lạng quê Tô Thị
Sông nước Kỳ Cùng có nghỉ chân.
Khèn đưa ánh lửa uống sương rơi
Thổ cẩm dệt khăn thấm tình người
Bánh chưng hành mỡ thơm mùi nếp
Già khấn thơ Nôm tạ đất trời.
5 – 2 – 2020
CHIỀU BUỒN
Thơ Sơn Nữ
Mong manh sương khói chiều phai nhạt
Giọt buồn sầu lắng gói vào tim
Người xa biết nẻo đâu tìm
Chỉ là còn lại nỗi niềm riêng mang
Tháng ba về vấn vương đầu ngõ
Nghe lòng mình vụn vỡ thương đau
Ân tình nay đã nhạt màu
Thì thôi đành phải chôn sâu nỗi niềm
Chiều hoàng hôn giăng sầu mắt biếc
Tâm hồn người da diết cô đơn
Mưa như tiếng khóc tủi hờn
Biết người giọt lệ cô đơn đêm dài
13 – 3 – 2020
BỐN MÙA
Thơ Sơn Nữ
Chiều bóng ngả khuất dần trôi chầm chậm
Bao mơ màng giăng mắt nỗi niềm riêng
Gió heo may càng thêm nhớ về anh
Đêm dần xuống chiều xanh xao lưu luyến
Em gửi anh niềm thương trong gió cuốn
Mang tình thơ bao xao xuyến ngọt ngào
Cây ven đường quyện gió rét lao xao
Một chút đông thêm dâng trào rung động
Em gửi anh một cuộc đời hoa mộng
Cả không gian buông phủ kín nhớ thương
Căn phòng buồn ấm áp những vấn vương
Choàng ôm em giữa vuông tường lạnh lẽo
Gửi về anh suốt bốn mùa trong trẻo
Vầng mây hồng mang nắng giữa ngàn sâu
Hạnh phúc mơ màng thổn thức canh thâu
Vì thương nhau nên khát thèm men ái
Giữ anh nhé một tình yêu mãi mãi
Dòng sông Hương đầy ắp bốn mùa thương
Ước cuộc đời gắn bó tựa uyên ương
Như bờ cát vấn vương người in dấu
Em gửi anh bao khát khao nung nấu
Cho đông qua, xuân, hạ, tới thu về
Màu mây anh và nỗi nhớ đam mê
Em giữ trọn LỜI THỀ KHÔNG ĐỔI KHÁC
HƯƠNG RỪNG
Em sinh ở bản người Tày
Má hồng môi thắm tóc mây Hương rừng
Dáng người thắt đáy thon lưng
Áo chàm thắm đượm một rừng cây xanh
Điệu Then em hát ngọt lành
Cầu thang chín bậc đợi anh tìm về
Người quê tiếng nói cũng quê
Đàn Tính có một dây thề vẫn say
Nàng Tô Thị của hôm nay
Đảm đang nghị lực hơn ngày xa xưa
Đồi nương em vẫn sớm trưa
Cho ngô thêm ngọt hương đưa cánh hồi
Vị chua mác mật dâng đời
Măng rừng em hái tặng người mình yêu
Ai về đây đó sớm chiều
Đừng quên Xứ Lạng tình yêu đậm đà
9 – 3 – 2020
THÁNG BA ƠI
Thơ Sơn Nữ
Tháng Ba ơi… ta cất làm ký ức
Chuyện tình buồn, đau nhức ở trong tim
Khép lại rồi, quá khứ hãy ngủ im
Ta cũng đã bước qua vùng đắng chát
Tháng Ba ơi ngày nào còn khao khát
Hạnh phúc muộn mằn ở phía cuối đường xa
Tháng Ba đến rồi là ngã rẽ hai ta
Con đường cũ đã không còn chung bước
Tháng Ba ơi ngày nào ta còn ước
Đón xuân về, mình sẽ được bên nhau
Nhưng giao mùa chỉ còn lại nỗi đau
Ta đã biết vì đâu mình dang dở
Tháng Ba ơi… đã bao ngày trăn trở
Nước mắt rơi bỏng rát ở tim mình
Đã tỉnh rồi một giấc mộng thật xinh
Ta lại trở về, một mình căn phòng nhỏ
Tháng Ba ơi xin thôi đừng mang gió
Lạnh qua đi, cho nắng ấm ghé vào
Còn riêng ta chỉ một chút ước ao
Đốt quá khứ, thả tàn tro ngày cũ
Tháng Ba ơi ta chẳng còn mơ ngủ
Khi xuân về lộc đã trổ mầm tươi
Buồn hay vui ta cũng sẽ mỉm cười
Bởi ta hiểu cuộc đời còn đẹp lắm
29 – 3 – 2020
Có thể bạn thích: