Mùa Đông – mùa của từng cơn gió lạnh, thổi tung bay chiếc khăn choàng nóng cúng và mái tóc dài của các cô gái. Còn gì thú vị hơn khi thong thả dạo quanh các ngõ nhỏ, lắng nghe gió hát bản tình ca mùa Đông, và ngước đôi mắt lên, đếm từng chiếc lá vàng cuối cùng của mùa Thu còn sót lại? Mùa Đông là mùa của yêu thương. Nhìn mẹ giục con mặc chiếc áo len mẹ mới đan cho ấm, nghe tiếng bố nhẹ nhàng hỏi xem con có lạnh không mà không khỏi nao lòng. Ngồi trong căn nhà ấm, nhìn ra ngoài đường, khi nghe thấy tiếng rao của một người bán hàng rong, ta thấy lòng dâng trào một cảm xúc mãnh liệt. TopChuan.com xin giới thiệu những bài thơ hay về khoành khắc giao mùa chuyển từ thu sang đông.
Bài thơ: CHỚM ĐÔNG – Nghĩa Trần
CHỚM ĐÔNG
Thơ : Nghĩa Trần
Gió Bấc thổi chớm mùa sang se lạnh
Sương mù giăng mang nặng gánh âu sầu
Đông đã về tia nắng trốn đi đâu
Con đường vắng bạc đầu mưa bao phủ
Mây lơ lửng từng đàn chim di trú
Vườn mộng mơ hoa nụ khép mi hờ
Cây cũng ảm đạm thả chiếc lá bơ vơ
Cành trơ trọi tủi thân khờ khạo khóc
Bình minh đến mặt trời không đi học
Cánh đồng lười cỏ mọc muốn bao vây
Cò kiếm ăn cá không đủ gọi bầy
Bến sông vắng chiếc cầu xây dang dở
Con phố ngủ thê lương ảm đạm đến sợ
Nhớ thu vàng hơi thở nóng bao dung
Đông đã về thả rét lạnh vô cùng
Lòng tê tái hồn mông lung tan vỡ
Phương xa thẳm người yêu ơi có nhớ
Kỉ niệm đầu bỡ ngỡ gởi tình trao
Vòng tay ôm thở gấp khẽ hôn vào
Môi thắm đỏ ngọt ngào đông năm cũ
Bài thơ: KHÚC GIAO MÙA – Moon Anh
KHÚC GIAO MÙA
Thơ : Moon Anh
Trời cuối thu bắt đầu se lạnh
Ta bâng khuâng trước cảnh tiết giao mùa
Lặng lẽ nhìn bên liếp nhỏ mành thưa
Từng cơn gió lạnh lùa đông buốt giá
Hạt mưa ảm đạm nhỏ trên từng chiếc lá
Những giọt sầu nghiêng ngả chầm chậm trôi
Bỗng thấy lòng chợt xao xuyến bồi hồi
Nghĩ về quê ầu ơi..! Vô cùng nhớ
Nửa vòng quay đôi bờ thương cách trở
Biết giờ này người có nhớ ta không?
Hay đang vui cạn chén rượu tình nồng
Cùng tri kỷ môi hồng hương say đắm
Câu thề xưa, nay vẫn còn đằm thắm
Luôn nhớ nhung sâu thẳm tận cõi lòng
Mỗi buổi chiều dạ thấp thỏm đợi mong
Thắp niềm tin khuê phòng vui nóng áp
Hk: 15/10/2018
Bài thơ: GIAO MÙA – Hồ Viết Bình
GIAO MÙA
Thơ Hồ Viết Bình
Ngoài thềm kia hạt mưa rơi lắc rắc
Thấy mẹ già mặc thêm chiếc áo len
Mới năm giờ thành phố đã lên đèn
Buổi giao mùa bầu trời đen u ám.
Đông chưa về sao Thu ảm đạm ảm đạm
Hay thu còn lưu luyến nắng vàng hanh
Em chợt ảm đạm nhớ tới bóng hình anh
Chiều hôm ấy anh ra đi rất vội.
Phút chia tay gió bấc đâu ùa tới
Trốn vào lòng anh, em bối rối ngất ngây
Chờ anh nói tiếng yêu sao lâu vậy
Cứ dùng giằng đưa đẩy bạn và yêu.
Đến bây giờ em mới biết một điều
Tình cảm ấy còn cao hơn tình bạn
Thêm chút nữa anh vượt qua giới hạn
Hai chúng mình sẽ chuyển bạn thành yêu.
Sáng sớm nay gió lạnh thổi về nhiều
Em phải chờ đến chiều đông mới tới
Đừng vội vã, anh dạy em biết đợi
Để mối tình vời vợi chín muồi thêm.
Bài học đầu đời…
…em đã hiểu rồi nghen.
Bài thơ: ĐÊM ĐÔNG 2 – Phạm Hùng
ĐÊM ĐÔNG 2
Thơ Phạm Hùng
Hương sữa muộn, ôm tình thu lưu luyến
Chẳng thể vùi lạnh giá của ngày đông
Giữa phố cổ cây bàng xơ xác lá
Tiếng hàng rong lẩn vào gió sông Hồng.
Sương mù lấp trăng bỗng thành hư ảo
Ngọn đèn khuya hiu hắt đứng bên hè
Đâu rồi nhỉ… đêm hạ về huyên náo?
Ta thấy thèm một khúc hát của ve.
Nhớ da diết đôi bàn tay bé nhỏ
Hơi nóng truyền buổi giá rét đông xưa
Bước vô định lang thang nhiều con phố
Em giờ đâu? Ta hóa kẻ thẫn thờ.
PH. 20.12.2016
Bài thơ: HÀ NỘI ĐÊM TRỞ GIÓ – Tuan Nguyennh
HÀ NỘI ĐÊM TRỞ GIÓ
Thơ Tuan Nguyennh
Nghe đài báo, Hà nội đêm nay trở gió
Trong này anh … gom nắng gửi cho em
Hãy giữ nhé … hơi nóng tình anh đó
Sưởi cho em… nâng giấc ngủ êm đềm.
Cứ mơ đi… cho giấc mộng đẹp thêm
Nếu có lạnh , anh kèm … nụ hôn nóng
Hà nội vào Đông … tình mình càng sâu đậm.
Ta nhớ về nhau … trong cái giá Đông về.
Ở trong này … cái nắng vẫn mải mê
Đùa với gió … như trêu anh cùng nỗi nhớ .
Cô gái Đất Mũi nghiêng nón … làm duyên đó !
Vẫn chẳng nguôi ngoai ..nỗi nhớ Hà nội lúc Đông về .
Gửi nắng rồi đó … nhớ giữ nóng em nghe !
Bài thơ: HÀ NỘI MÙA TRỞ GIÓ – Phan Thị Tuyết Vân
HÀ NỘI MÙA TRỞ GIÓ
Thơ Phan Thị Tuyết Vân
Gió trở mùa Hà Nội chẳng có anh.
Nắng cũng tắt mây kéo mành che phủ
Nơi góc phố chim gù ho lụ khụ.
Thu dỗi hờn nên dắt díu bỏ đi.
Quán cóc đêm không còn tiếng thầm thì.
Hương hoa sữa cũng hình như không thả.
Phố thấm lạnh có phải vì cơn bão.
Đã kéo về làm nghiêng ngả hàng cây.
Gió trở mùa để nỗi nhớ lắt lay.
Phố không ngủ từng phút giây tê tái.
Mưa vỡ giọt rớt vào cây cỏ dại.
Khúc thụy du còn níu giữ câu thề.
Mùa cải ngồng vàng khắp cả triền đê.
Kéo nỗi nhớ ngược về miền hư ảo.
Tìm chút nắng sưởi tim gầy buốt giá.
Thu cuộn mình…
Vội vã bước vào đông…!
Giọt Mưa Thu
HN 12/10/2017
Bài thơ: KÝ ỨC GIAO MÙA – Trương Túy Anh
KÝ ỨC GIAO MÙA
Thơ Trương Túy Anh
Cây đong đưa trước gió
Rơi… rơi… chiếc lá bàng
Nghe nồng nàn đâu đó
Hơi thở gió đông về
Chia tay mùa thu nhé
Cúc Họa mi mỉm cười
Hoa cải nở vàng tươi
Thu đi rồi một nửa
Nắng vàng rơi trước cửa
Nhạt nhòa soi bóng sân
Đông chậm rãi bước dần
Thu dùng giằng tạm biệt
Em nhớ anh da diết
Khi sương mù ướt vai
Nỗi nhớ thêm đong đầy
Ký ức xưa ùa đến
Tình đầu đâu dễ quên
Chỉ vì ta khờ dại
Nông nổi dứt chia tay
Để giờ tim thổn thức…!
Bài thơ: KHOẢNH KHẮC GIAO MÙA – Phan Huy Hùng
KHOẢNH KHẮC GIAO MÙA
( thơ Phan Huy Hùng )
Khoảnh khắc giao mùa đến lạ
Cả trời thu đang khoác áo xanh non
Mây bông cài cúc
Gió hôn mái tóc
Vỉa hè bám gót son em …
Bỗng đông đến buông rèm
Khoác lên trời chiếc áo da màu xám
Gió như lưỡi dao cứa vào da thịt
Người đi chậm bước … xuýt xoa …
Cái khoảnh khắc của thơ ta
lúc giao mùa
như có gì thiêng liêng lắm
như mong như chờ
ru người đang ngủ
hát cho người đang thức …
Một vần thơ !
Bài thơ CÓ PHẢI MÙA ĐÔNG ĐÃ VỀ – Phan Thu Hà
CÓ PHẢI MÙA ĐÔNG ĐÃ VỀ
Thơ Phan Thu Hà
Hà nội ơi ! Mùa đông đã về chưa
Mà trời Sài gòn sáng nay sương giăng mù góc phố
Hoa lộc vừng nhà ai
Buông dài đầu ngõ nhỏ
Và lòng người thảng thốt giọt mưa bay
Bỗng chợt thèm được ôm Hà nội vào tay
Để cái lạnh đầu mùa mơn man da thịt
Để nôn nao chiều
Dõi theo đàn chim tránh rét
Chở hoàng hôn về phía trời xa
Hà nội bây giờ chắc mùa thu đã đi qua
Sao bức ảnh của ai kia vẫn dịu dàng hoa cúc
Tà áo dài em bay
Như mơ như thực
Gọi lòng ta nỗi nhớ bồi hồi
Có phải mùa đông đã về
Hà nội của tôi ơi ?
Phan Thu Hà
Bài thơ: Lập Đông – Chu Minh Khôi
Lập Đông
Thơ Chu Minh Khôi
Phố lập đông và anh lập em
Thương cái rét chập chờn hai thế kỷ
Những đám mây vừa bay vừa nghĩ:
Sao chúng mình không là heo may?
Cầu vượt nghiêng tuột dốc tháng ngày
Người chở nắng về bên kia ký ức
Trái tim ngỡ ngủ quên trong lồng ngực
Bỗng phục sinh trên phố hát tình ca.
Con đường cũ phút chốc nở đầy hoa
Trên xe hàng rong chở mùa đông về phố
Cúc họa mi nồng nàn hơi thở
Bâng khuâng năm tháng gọi nhau về.
Rét bất chợt phả buốt thuở đam mê
Những cao ốc run lên trong sương trắng
Xa khuất con đường dắt ta về nhớ nắng
Phố lập đông và anh lập em.
CMK
Bài thơ: ĐÔNG VỀ – Đỗ Hương
ĐÔNG VỀ
Thơ Đỗ Hương
Phải chăng Tháng Mười dỗi giận
Bởi Đông lẩn quất vô hình
Hanh hao heo may khuấy động
Giục Thu run rẩy môi tình
Tháng Mười thoảng như con gió
Khiến Đông lay lắt thu mình
Quyến luyến vàng thu lãng đãng
Đông về rón rén dò thăm
Vẫy tay gãy lìa ly biệt
Rớm đỏ cả vùng lá Phong
Sắc thu về đâu thê thiết
Đông về rét buốt vây quanh
30/ 10/ 2017
ĐH
Bài thơ: CHỚM ĐÔNG – Phan Hoàng
CHỚM ĐÔNG
Thơ Phan Hoàng
Sáng nay gió lạnh về bên cửa
Như thể mùa đông đã cận kề
Khoác áo, em đi về phố chợ
Mưa phùn loáng thoáng ướt ô che
Dọc phố đã bày quần áo ấm
Tiếng rao mời “giảm giá” oang oang
Và nhạc cưới xua tan sương giá
Cô dâu chú rể lòng hân hoan
Ta nhớ đến biên cương hải đảo
Đêm ngày chiến sỹ bước tuần tra
Gió lạnh cần dày thêm tấm áo
Dõi bóng thù mắt vượt tầm xa
Đông về đưa tiễn mùa thu đẹp
Hoa sữa bên đường chửa muốn rơi
Người muồn gần nhau thêm chút nữa
Qua mùa đông lạnh… đón xuân tươi!
22.10.2018
PH
Bài thơ: CHỚM ĐẦU ĐÔNG – NS Lâm Bình
CHỚM ĐẦU ĐÔNG
Thơ : NS Lâm Bình
Cuối năm rồi Sài gòn se se lạnh
Ngoài ấy giờ trời cũng trở sang Đông
Không dòng tin Em,lòng Anh có chạnh
Lắng chìm lòng trong nỗi nhớ mùa Đông
Em nhớ mãi một sáng thu Hà Nội
Heo heo may pha chút thoáng thu ảm đạm
Rơi Rơi …lá ngập ngừng …rơi từng lá…
Nắng mơn man ve vuốt nhẹ rớt trên cành
Bên gốc sấu có đôi bồ câu đang rỉa cánh
nhỏ to gì chỉ chúng biết mà thôi!
Mình bên này Em khúc khích cuời tuơi
Khi Anh hỏi : Em có biết chúng nói gì không nhỉ?
Em bối rối chưa kịp tìm câu ý
Cơn mưa rào ập đến bất ngờ ghê!
Anh choàng tay chuyền hơi nóng đê mê…
Em cứ ngỡ như mùi cốm thơm đang quyện chặt
Sợ gió vô tình len vào dành mất
Siết chặt vòng ôm Em dịu dàng hít mạnh…
Cái nồng nàn tha thiết ngòn ngọt nơi Anh
Hà Nội đấy ! Vẹn nguyên như mùa thu đầy lưu luyến …
Bao mùa rồi mà nồng cháy vẫn bâng khuâng …
Dẫu ở xa…Em vẫn khao khát mãi về Anh!
HCM 5/10/2018
Bài thơ: HEO MAY – NT Nguyễn Văn Chương.
HEO MAY
Thơ: NT Nguyễn Văn Chương.
Trước tiết lập đông – 1991.
Sớm gặp mưa lác đác
Ao muống nở tím hoa
Chiều chập chờn cơn bấc
Bầu ngọn bổng ngọn la.
Quýt ửng mã cành cong
Muốn vin còn ngần ngại
Em mời nửa quả hồng
Mà cứ thơm ngọt mãi.
Để lại mùa gặt hái
Thu ra đi nhẹ nhàng
Hương lá sen gói cốm
Có thoảng vào hành trang?
Lòng nao nao chợt nhớ
Buổi cùng em đón thu
Lúa mởn mơ con gái
Gió dịu dàng hát ru.
Bóng trăng lồng bóng nước
Bóng em lồng bóng anh
Dọc đường hương hoa sữa
Đưa mãi vào trong xanh.
Tiễn em đi bữa trước
Thu cũng chuyển sắc màu
Thư em kèm áo ấm
Heo may về nhớ nhau.
Nắng hãy còn rót mật
Có làm thu dùng dằng
Ba trăm vòng Quả Đất (*)
Xa cách nào hơn chăng?
Dẫu nghìn lần bịn rịn
Vẫn đến lúc tạ từ
Cam tiếc chưa kịp chín
Cho lòng càng tương tư.
Bài thơ: ĐÊM GIAO MÙA – Hiển Minh
ĐÊM GIAO MÙA
Thơ Hiển Minh
Đêm nay… gió lạnh tràn về
Thu ảm đạm lặng lẽ…bay về thiên thanh
Cúc vàng ngơ ngác nhìn quanh
Hơi lạnh tràn tới, mắt xanh ướt rồi
Nhớ thu …vàng cúc hết cười
Thu vàng hoa cúc, bao người họa thơ
Nhìn kìa …cúc Họa mi chờ
Căng tròn đôi mắt,ngẩn ngơ vì tình
Đúng rồi! Bạn đừng giật mình
Đông về…cúc đến…mối tình ngây thơ
Tình đẹp, có ba tuần mơ
Họa mi cũng bỏ…đông chờ …mà đi
Luật trời đã định…đã quy…
Thu già rồi…cũng phải đi …đông về
SG ngày 22 tháng 10 năm 201 8
Thơ : Hiển Minh
Bài thơ: GIÓ ĐÔNG – Trịnh Thanh Hằng
GIÓ ĐÔNG
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Gió đông về mưa bay bay nhè nhẹ
Thu qua rồi còn lưu luyến mùa thương
Dắt tay nhau hoang hoải dưới đêm trường
Mình nồng cháy vội trao lời luyến ái
Rét đầu đông chưa đủ làm tê tái
Liễu rủ dài soi bóng nước Hồ Gươm
Thu qua đi mưa gieo kết hạt cườm
Ta khao khát đón chào ngày đông tới
Mùa đông này anh vo tròn thế giới
Ôm vào lòng ủ hơi nóng trao em
Bên bờ hồ nghiêng ngả bước chân êm
Cầu Thê Húc đôi tình nhân dạo bước
Thu cứ đi mà chẳng cần hẹn ước
Đông đã về chở say đắm si mê
Quấn quýt nhau mình trao hẹn câu thề
Em Hà Nội đón chờ người xa vắng
Thu nhón đi dẫu trời không có nắng
Hoa cải vàng vẫn rực rỡ triền đê
Ở phương xa nhớ Hà Nội anh về
Ta thờ thẫn dưới chiều đông gió nhẹ
Chiều ngả nghiêng bờ môi mềm run khẽ
Ta bồng bềnh mê mải cháy khát khao
Những đắm say hoang hoải bỗng dâng trào
Đông đã đến dìu ta vào sương khói
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Bài thơ: KHÓI CHIỀU KÝ ỨC – Hồng Soi
KHÓI CHIỀU KÝ ỨC
Tác giả: Hồng Soi
Thu qua rồi em còn nhớ hay không?
Triền đê xanh hai đứa mình đuổi bướm
Dưới dòng sông đôi bóng tình chao lượn
Con đường mòn đầy ắp những yêu thương
Chiều dần buông hạt nắng mãi vấn vương
Ngát hương thơm khói chiều trong ký ức
Tuổi thanh xuân trái tim hồng rạo rực
Đêm gió về lòng thao thức đam mê
Ngày chia ly em bẽn lẽn vụng về
Môi chúm chím mắt mộng mơ chiều tím
Chú cún con cứ vòng quanh bịn rịn
Mưa thì thầm lãng đãng ở ngoài hiên
Nay chiều tà mây lững thững chao nghiêng
Gió mơn man ùa về nơi bến đợi
Ở ngoài khơi sóng trào dâng biển gọi
Mắt mơ màng quyện lại nỗi nhớ thương
Đứng hiên ngang canh gác giữ biên cương
Khát yêu thương nhưng lòng không nao núng
Dù hiểm nguy luôn vững vàng tay súng
Sóng dạt dào mang giai điệu tình quê
Hẹn đông về ta ghé lại triền đê
Thả hồn quê con đường xưa đuổi bướm
Mắt lung linh trong nghẹn ngào âu iếm
Trái tim hồng nhịp đập cứ trào dâng!
Bài thơ: GIẬT MÌNH EM NHẬN RA – Nguyễn Đình Cường
GIẬT MÌNH EM NHẬN RA
Thơ: Nguyễn Đình Cường
Thu mới đi mấy bữa
Mà trời đã âm u
Em lại thèm lời ru
Nơi xa – anh có biết ?!
Sợi nắng loang chiều biếc
Mắt nai ngẩn ngơ tìm
Thu đã nằm lim dim
Đông về còn e ngại.
Anh đã đi xa ngái
Để đông lại mình em
Gió hanh đã mon men
Sờ lên làn môi mộng.
Ngoài rèm nghe tiếng động
Giật mình em nhận ra
Mình chưa phải đàn bà
Sao tình duyên lẫn tránh…?!
Ngoài trời se se lạnh
Đúng rồi! Đông vừa sang
Em đâu phải mơ màng
Đông làm em buồn lắm…!
Có thể bạn thích: