Nhà thơ Nguyễn Văn Ruyến bút danh Nguyễn Ruyến quê ở xã Gia Thịnh, huyện Gia Viễn, tỉnh Ninh Bình. Ông sinh năm 1949 từng làm việc tại Sở Kế hoạch và Đầu tư tỉnh Ninh Bình nay đã nghỉ hưu. Thơ ông viết rất chân thật và gần gũi với đời thường. Chủ dề trong thơ ông là về quê hương đất nước, con người, một phần không nhỏ trong thơ ông là dành cho quê hương Ninh Bình. Ông cũng có rất nhiều bài thơ viết về bóng đá, một môn thể thao mà ông rất yêu thích. TopChuan.Com xin giới thiệu những bài thơ hay của ông.
Bài thơ: HANG ĐỘNG NINH BÌNH
HANG ĐỘNG NINH BÌNH
Mực Trời giấy Đất
Họa sĩ Thời gian
Vẽ nên tuyệt tác sánh ngàn Sao Khuê
Long lanh kỳ thú gọi về
Tặng nhân gian sự đam mê nặng tình
Mời em về với Ninh Bình
Mà xem kỳ diệu lung linh sắc màu
Ngút ngàn hoa mỹ ngọc châu
Trang đài diễm lệ lại giàu tâm linh
Tam Cốc Bích Động Vân Trình **
Thiên Hà Địch Lộng Tuyệt Tình Thiên Tôn
Người Xưa…xao xuyến tâm hồn
Một lần đến lại mong thêm một lần.
Tp NB, 5/5/17
Bài thơ NGHỀ CAO QUÝ
NGHỀ CAO QUÝ
(Kính tặng các Thầy Cô nhân ngày 20/11).
Tháng Mười một đang dịu dàng cập bến
Cho lòng ai lưu luyến nhớ con đò
Bấy tròng trành chuyên chở những ước mơ
Người cầm lái chẳng bao giờ vội vã
Đoàn khách trẻ qua sông về muôn ngả
Tiếp trưởng thành nên Bác sĩ Kỹ sư…
Dù tinh ranh hay chân chất hiền từ
Ai cũng vậy với một thời nhung nhớ
Là hoa phượng khắp sân trường thắp lửa
Chất mặn mòi trong giờ phút chia tay
Mắt rưng rưng ôm tạm biệt Cô, Thầy
Tuổi 18 bao giờ quay trở lại …
Tháng Mười một tri ân lòng nhân ái
Người đưa đò nhẫn nại Đức Hiền Tâm
Bao ngày đêm bỏ công sức góp phần
Cho con trẻ luôn ngời xuân rạng rỡ
Dù lũ quét hay mưa dầm thác đổ
Vững tay chèo lựa sóng cả sang sông
Vì tương lai của con Lạc cháu Hồng
Trong hòa nhập luôn sáng ngời danh dự
Tháng Mười một Cúc Họa mi đua nở
Mừng Thầy Cô – người cần mẫn đưa đò
Vì Cây đời muôn hoa trái thơm tho
Nghề cao quý – trồng người cho Tổ quốc.
Tp.Ninh Bình;
Bài thơ: LẠC VÀO TAM CỐC
LẠC VÀO TAM CỐC
Mây trời bay khắp thế gian
Bỗng dưng sững lại bàng hoàng: lạ thay
Kìa như tiên cảnh chốn này
Bồng Lai cũng tọa nơi đây hả thần
Thổ địa: đây thuộc Tràng An
Là vùng Tam Cốc mùa vàng, dạ thưa
Ngoài kia có Động có Chùa
Phật danh Bích Động bốn mùa ngời xanh
Không xa còn có Thung Nham
Vườn chim tề tựu ngỡ ngàng lượn bay
Trời ban Đất tặng nơi này
Một vùng thưởng ngoạn đong đầy thảo thanh
Núi non trùng điệp xây thành
Ba hang huyền thoại sử xanh lưu truyền
Tam Cốc đích thực cảnh tiên
Vào mùa lúa chín ngọc điền kết hoa
Vàng dâng óng ả sáng lòa
Dòng Ngô Đồng chở nguy nga ráng chiều
Con đò tấp nập tuyệt chiêu
Bồng bềnh du khách phiêu diêu bóng hình
Mời mây thỏa chí đa tình
Soi gương đáy nước lung linh rạng ngời
Mây rằng ừ tạm ngừng trôi
Lạc vào Tam Cốc cho đời hạnh vinh
Hôm nay lưu lại Ninh Bình
Ngày mai ta lại hành trình vi vu…
Ninh Bình, 23 06 18
Bài thơ: TÌNH TRĂM NĂM
TÌNH TRĂM NĂM
(Toán thi)
Đã hẹn chung xây MỘT mối tình
HAI người ước mộng sáng lung linh
BA chìm dập xuống đùa yên lặng
BẢY nổi dềnh lên bỡn thái bình
Trải VẠN gian nan càng thắm đẹp
Băng NGÀN vất vả vẫn ngời xinh
MƯỜI lần dẫu khó cùng lo liệu
Hạnh phúc TRĂM năm bởi sức mình.
Ninh Bình, 06 04 18
NGUYÊN RUYẾN
Bài thơ: SÀI GÒN…EM
SÀI GÒN…EM
Anh lại đến Sài Gòn rồi đấy nhé
Biết em chờ em đợi những ngày qua
Bởi con tim vẫn thầm thì nhỏ nhẹ
Giữ nhịp thương xen nhịp nhớ đậm đà
Mùa Thu ấy Thảo Cầm Viên nắng tỏa
Em thẹn thùng nhẹ đón vội nụ hôn
Anh xao xuyến bởi điều gì mới lạ
Cứ lâng lâng ngập thổn thức tâm hồn
Từ dạo đấy tình yêu bừng thắp lửa
Chợ Bến thành hai đứa sánh vai nhau
Tượng Đức Mẹ thêm nhiều lần ngắm nữa
Hồn thơ anh say vần điệu thắm màu
Sông Sài gòn in ngàn sao lấp lánh
Trên du thuyền gió cứ thổi mơn man
Anh thầm ước trời ban se se lạnh
Cho nồng nàn hơi thở ấm bờ vai
Em dịu ngọt trang đài vui cuộc sống
Anh bình tâm sảng khoái mến yêu đời
Đôi chim én giữa chân trời cao rộng
Đua cánh buồm lồng lộng gió trùng khơi
Anh đã đến và sẽ còn đi nữa
Lại thương em tiếp năm tháng đợi chờ
Nhưng thanh thản vì tim chung ngọn lửa
Của duyên nồng nghĩa thắm đẹp như mơ.
Sài Gòn, 06 11 17.
Bài thơ: HOA SÚNG TRÀNG AN
HOA SÚNG TRÀNG AN
Ai về thăm bến Tràng An
Mà xem hoa Súng nở tràn bên sông
Đỏ au xen với phớt hồng
Mái chèo lay động xui lòng xốn xang
Còn đang trong phút ngỡ ngàng
Cảnh thơ mộng đã mấy hang gọi mời
Ngọc ngà nhũ đá buông lơi
Tí ta tí tách đàn trời nhặt khoan
Vào ra gần chục chiếc hang
Thuyền về hoa Súng vẫn đang đợi chờ
Có người dục dã nàng thơ
Kết dòng ao ước lững lờ… tặng em.
Tp Ninh Bình, 26 11 18
Bài thơ: HÈ VỀ
HÈ VỀ
Mênh mang Hè đến bao là nắng
Vắt vẻo mây ngàn trắng trời xanh
Cánh Phượng hồng lên màu đỏ thắm
Nâng hồn mơ mộng tuổi thần tiên
Sân trường tạm lắng mùa vắng vẻ
Tán Bàng khe khẽ tỏa bóng râm
Đàn ve hòa nhịp dường nũng mẹ
Hết cỡ hò ran bổng lẫn trầm
Gió chào thành phố ào ra biển
Giục sóng xô bờ gọi nước lên
Lâng lâng cát mịn chân trần lượn
Mái tóc em bay cuốn bồng bềnh
Hương thoảng ven hồ Sen ló dạng
Tươi hồng búp mượt hướng trời vươn
Đài hoa rạng rỡ ngời duyên dáng
Nhụy thắm bừng lên chuỗi ngọc cườm
Hè đến nhắc lòng bao hè trước
Tim giục hồn nhau ước gọi về
Bâng khuâng ngày ấy dòng lưu bút
Nét chữ quay tròn những tiếng ve…
Ninh Bình, 15 05 18
Bài thơ: VẦN THƠ DÂNG BÁC
VẦN THƠ DÂNG BÁC
Tôn thờ Bác chính là niềm vinh hạnh
Mang tình yêu lòng kiêu hãnh Con người
Nước Việt mình đầu thế kỷ Hai mươi
Sóng Cách mạng Tháng Mười chưa dội tới
Hình của nước còn chìm trong mong đợi
Người kỳ công tìm gió mới đem về
Gọi phố phường giục giã những làng quê
Nên Tháng Tám dệt tràn trề hy vọng
Cả đất nước trào dâng ngàn đợt sóng
Nhấn chìm sâu bao họng súng quân thù
Cho trăng vàng trọn vẹn sáng Mùa Thu
Lùa bóng tối âm u vào dĩ vãng
Quốc kỳ đó hòa ánh hồng cờ Đảng
Phần phật bay ngời sáng chín năm liền
Tạo lẫy lừng một chiến thắng Điện Biên
Đem kiêu hãnh dâng Mẹ hiền yêu quý
Thêm thử thách đương đầu quân giặc Mỹ
21 năm bền bỉ chí kiên cường
Tháng Tư về Xuân giải phóng Quê hương
Vang âm hưởng bản trường ca Đại thắng!
Vâng lời Bác mang tình sâu nghĩa nặng
Chúng con thề đi tiếp chặng đường xa
Đặng thành công dựng xây nước non nhà
Thật giàu mạnh vững vàng đà đổi mới
Và tiến bước trên con đường Thắng lợi
Ánh lung linh đạt tới mức diệu kỳ
Là Bác Hồ ta đó dáng uy nghi
Mà hiền hậu thiêng liêng Vì Sao sáng!
TP Ninh Bình, tháng Năm 2015
NGUYỄN RUYẾN
Bài thơ: CÚP CHIẾN THẮNG TRONG LÒNG NGƯỜI HÂM MỘ
CÚP CHIẾN THẮNG
TRONG LÒNG NGƯỜI HÂM MỘ
Mẹ Tổ quốc dịu hiền giang tay đón
Các con về trong rực rỡ cờ hoa
Bởi Kỳ tích lọt vào vòng Chung kết
Tô rạng ngời Tổ quốc Việt Nam ta
Cảm xúc trào dâng hạnh phúc vỡ òa
Lễ đón Á quân như đón nhà Vô địch
Bởi triệu trái tim cùng chung một nhịp
Niềm tự hào của con cháu Rồng Tiên
Không đơn thuần chỉ là trái bóng lăn
Mà như thể một Tượng đài bất diệt
Xây nên bởi suốt đường vào chung kết
Trận đấu nào cũng ngời sáng chiến công
Bão tuyết rơi thử thách trận cuối cùng
Ai cũng tưởng gian nan này khó đỡ
Nhưng kết cuộc Rồng con không gục ngã
Mà bừng lên với khí thế phi thường
Tích tắc không may vuột mất Cúp vàng
Chẳng hề giảm ánh hào quang bừng chói
Hãy nhìn ngắm biển người hô vẫy gọi
Thấy Cúp vàng hiện giữa những con tim
Hiếm nơi đâu Cuộc Đón Rước Diễu hành
Gần 7 tiếng vẫn rùng rùng khí thế
Truyền hình, Báo chẳng cách nào có thể
Nêu trọn phần niềm vui sướng bừng khơi
Ôi thân thương hình Bác vẫy tay cười
Khi con cháu mừng báo công với Bác
Niềm xúc động dâng lên nhiều cung bậc
Thêm một lần nước mắt lại trào rơi
Có phải đây là hào khí giống nòi
Mà Bóng đá Việt nam hằng mong đợi
Nên bật khóc không hề vì tiếc nuối
Mà rưng rưng trong rất đỗi tự hào
Đẹp vô cùng Lễ đón các ngôi sao
Những người hùng U23 Đất Việt
Cho Bóng đá nước nhà vươn lên tiếp
Đặng ngang hàng với bè bạn Năm châu!
Tp. Ninh Bình, 28 01 18
NGUYÊN RUYẾN
Bài thơ: LỄ HỘI CHÙA BÁI ĐÍNH
LỄ HỘI CHÙA BÁI ĐÍNH
Bái Đính chùa thiêng Lễ hội này
Cho đời thơm ngát cánh xuân bay
Cờ dong Lễ tế thần huyền thoại
Cổ tích mà như thực mỗi ngày
Thượng ngàn Thánh Mẫu lễ ở đây
Che chở con dân thỏa ước đầy
Quốc thái dân an điều gửi tặng
Chân thành ứng nghiệm hẳn về ngay
Tâm đức lòng ai nếu đủ dày
Đón mừng hạnh phúc đến liền tay
Thảo hiền rất mực trao con cháu
Cờ Phật sáng ngời thỏa sức bay
Chẳng đâu sánh đẹp vượt nơi này
Núi Đính rạng ngời những áng mây
Bảo Tháp lung linh lồng khói phủ
Người mơ kẻ ước đã bao ngày…
Nòi giống Tiên Rồng đượm sắc tô
Vua Đinh Bộ Lĩnh dựng cơ đồ
Địa linh Bái Đính hồn Nhân kiệt
Hào khí tụ về đất Cố đô
Sử xanh ghi nhớ tự thuở nào
Với ngàn năm trước đến mai sau
Trẩy hội mừng Xuân hồng tươi sắc
Tràng An Bái Đính mãi nhiệm màu.
Bài thơ: BÔNG HỒNG CÀI NGỰC ÁO
BÔNG HỒNG CÀI NGỰC ÁO
Người Việt mình ai cũng thuộc câu ca
Lời khuyên bảo nhớ Công Cha Nghĩa Mẹ *
Sánh Non Thái hay Nước Nguồn ra bể
Lẽ đáp đền không được phép dửng dưng
Lễ Vu Lan là báo hiếu lạy mừng
Với hiền thảo từ trái tim hồng thắm
Giúp nhận biết dòng sông dài xa thẳm
Có ngọn nguồn theo quy luật người ơi
Bởi dù ai hiển hiện ở cõi đời
Cũng 9 tháng 10 ngày trong bụng Mẹ
Rồi mới được làm Thiên thần nhỏ bé
Của phúc nhà theo thế hệ chuyển giao
Mẹ cha sinh chẳng thể chọn như nào
Chủ túp lều hay nhà cao cửa rộng
Cái cốt yếu là cho ta Sự Sống
Đây chính điều phải khắc cốt ghi xương
Việc tri ân chớ nghĩ chuyện tầm thường
Vì ngày tháng thoi đưa đâu chờ đợi
Tóc dần bạc sau mỗi mùa xuân tới
Bậc sinh thành bất chợt mãi đi xa…
Đừng để khi các cụ đã về già
Nhiều ân hận giá như mà… khi đó
Hãy tận hiếu khi mang màu hoa đỏ
Để sau này cài hoa trắng thảnh thơi**.
Bài thơ: LÀM DÂU QUÊ ANH
LÀM DÂU QUÊ ANH
(Thay lời người con gái tỉnh bạn về làm dâu Ninh Bình)
Xuân trước được lên Bái Đính
Hạ rồi đến với Cố Đô
Thu qua dạo vùng Tam Cốc
Đông này sẽ ngắm Tràng An
Lại còn Địch Lộng, Vân Long
Cùng bao địa danh mời gọi:
Kim Sơn – Nhà Thờ, Cầu Ngói
Kênh Gà, Ba Dội, Vân Trình
Thúy Sơn và Ngọc Mỹ Nhân
Cúc Phương, Đồng Chương, Yên Thắng
Rồi bờ biển ngời hy vọng
Bình minh Cồn Nổi, Cồn Mờ…
Đâu đâu cũng thể ước mơ
Mảnh đất Ninh Bình tuyệt đẹp
Con người thông minh lịch thiệp
Đúng là Nhân kiệt Địa linh
Nơi đây sâu nặng nghĩa tình
Đất lành tự nhiên chim đậu
Chứa chan chân thành yêu dấu
Ấm lòng bè bạn muôn nơi
Xin rất cảm ơn Ông Trời
Xe duyên chỉ đường dẫn lối
Để lòng em vui như hội
Được về làm dâu quê Anh.
Ninh Bình, tháng 1/2016
Bài thơ: VỢ CHỒNG
VỢ CHỒNG
Gợi nhớ từng đêm bếp lửa hồng
Khi trời chớm lạnh tiết mùa đông
Liền vai góp sức ươm tình đượm
Sát cánh chung tay dệt nghĩa nồng
Những sớm nhầm đường tim vẫn đợi
Bao chiều lạc bước dạ còn trông
Người ơi giữ lấy duyên kỳ ngộ
Gắn bó trăm năm vợ với chồng.
Bài thơ: TRUYỀN THUYẾT HOA CÚC HỌA MI
TRUYỀN THUYẾT HOA CÚC HỌA MI
Có người con gái một miền quê
Mải việc trăng lên chẳng dám về
Sớm tối còn lo chăm sóc mẹ
Ai người khen hết chẳng lời chê
Không may bữa ấy giữa bộn bề
Mẹ ốm lòng nàng đượm tái tê
Bệnh trọng nhà nghèo không chỗ dựa
Đông sang gió lạnh sớm theo về
Thế rồi mẹ mệt tới hôn mê
Gánh nặng lo âu tựa đá đè
Ngộ nhỡ mẹ về nơi chín suối
Một mình ở lại bóng đen che
Tìm thầy hỏi thuốc mãi vùng xa
Lo mẹ làm sao lúc vắng nhà
Bụt hiện giúp nàng bông hoa nhỏ
Bảo rằng tên gọi Cúc Họa mi
Hoa này những cánh rạng ngời xinh
Hiếu thảo trong con cháy hết mình
Nàng vội nhẹ nhàng phân cánh nhỏ
Sắc dùng bệnh khỏi Mẹ hồi sinh
Lòng Con thương Mẹ rất chân tình
Nên Bụt ban đời phút hiển linh
Ý nghĩa hoa này LÒNG HIẾU THẢO
Ngàn sau gương sáng đượm ân tình.
Tp.Ninh Bình, 02 02 18
Bài thơ: VỚI VŨNG TÀU
VỚI VŨNG TÀU
Hai đứa mình trên bãi biển Long Cung*
Nhớ một thuở Sầm Sơn thời trai trẻ
Sóng đuổi sóng ồn ào xen nhỏ nhẹ
Cứ xô bờ tìm hỏi gót chân sen
Dẫu bây giờ không còn rõ màu son
Anh vẫn thấy tâm hồn mình bay bổng
Lại ao ước muốn được làm con sóng
Suốt đêm ngày hôn bãi cát bờ em…
Lên Hồ Mây* vun bay bổng tâm hồn
Trên lồng cáp thỏa ngắm nhìn cảnh biển
Bát ngát trải muôn sắc màu ẩn hiện
Càng thấy mình bé nhỏ giữa thiên nhiên
Ngắm Bãi Sau* bao con sóng dịu hiền
Cứ dào dạt muốn lan về Bãi Trước*
Ghe tàu cá vẫn vào ra nhộn nhịp
Hòa rộn ràng với mạch đập trùng khơi
Cùng Hải quân đang canh gác biển trời
Cảnh sát biển giữ yên lành bờ cõi
Vũng Tàu đó trải bình yên bão nổi
Đều có phần chứng dám Chúa KiTô
Vũng Tàu duyên xui ai đó sững sờ
Với Bãi Dứa* Bãi Dâu*… tình sâu nặng
Gió vẫn lộng đưa dịu dàng mây nắng
In trên dòng vời vợi đáy Sông Dinh*
Anh cùng em giữa tiên cảnh hữu tình
Xa lưu luyến chỉ mong ngày trở lại
Tạm biệt nhé Vũng Tàu ơi nhớ mãi
Gặp lần đầu đã không thể nào quên.
Vũng Tàu, 21 10 17.
Bài thơ: MỎ ĐẠI BÀNG
MỎ ĐẠI BÀNG
Em hãy về thăm Di Sản Tràng An
Mà thưởng ngoạn những kỳ quan tạo hóa
Để ghi nhớ thêm bao điều mới lạ
Nơi đất lành thụ hưởng lộc Trời ban
Kìa oai phong hùng dũng Mỏ Đại bàng
Mang khí phách từ ngàn xưa Đất Việt
Chứa sâu thẳm lòng tự hào tinh khiết
Của con Hồng cháu Lạc 4000 năm
Hãy hòa mình trong dòng khách tham quan
Nghe bình luận ngợi khen vùng Tam Cốc
Em sẽ thấy mình đang đi hái lộc
Bằng thuyền nan trên sóng biếc Ngô Đồng
Thật tài tình tạo hóa được dòng sông
Xuyên qua núi thành ba hang kỳ diệu
Cảnh như vẽ nước long lanh dọi chiếu
Mỏ Đại bàng huyền ảo giữa trời mây
Cho lòng ai quyến luyến mãi nơi này
Xa là nhớ và thương nhiều vô kể
Về chơi nhé rồi thưa cùng thầy mẹ
Rằng Ninh Bình con không thể nào quên…
NB, 23/01/16
Bài thơ: THANH BÌNH
THANH BÌNH
Thanh thản miền quê đất nước mình
Rạng ngời cảnh sắc ngọt ngào xinh
Bò vàng mấy cặp vờn thân ái
Cò trắng nhiều đôi lượn hữu tình
Mát dịu dòng sông ngời lấp lánh
Tươi nhuần bãi cỏ sáng lung linh
Đàn em nô nức đùa chân sáo
Êm ả niềm vui cảnh thái bình.
Tp Ninh Bình, 23 03 19
Bài thơ: XUÂN TÌNH YÊU
XUÂN TÌNH YÊU
Tuổi trẻ với tình yêu
Nồng sâu khơi mạnh mẽ
Chấp hết thảy bao điều
Dẫu lên rừng xuống bể
Say như là điếu đổ
Khi đã phải lòng nhau
Đẹp duyên và tốt số
Lung linh mối tình đầu
Rồi năm tháng qua mau
Cuộc đời dần thêm tuổi
Không biết đến khi nào
Đủ say nồng đắm đuối
Tình yêu không có tuổi
Chỉ đong mãi chẳng đầy
Hai tâm hồn rong ruổi
Gừng càng già càng cay…
Trẻ tình yêu tuổi trẻ
Già tình yêu tuổi già
Tình yêu từ muôn thuở
Đẹp trong lành tiếng ca
Xuân tô thắm đất trời
Tình yêu khơi sự sống
Cả hai ban tặng đời
Bản tình ca nồng thắm.
Tp Ninh Bình, 08 02 19
Bài thơ: CHUYỆN TÌNH BA HANG
CHUYỆN TÌNH BA HANG
Ba hang dấu chuyện tình buồn
Bây giờ nhắc lại như còn thương đau
Rằng xưa Công tử nhà giàu
Phải lòng Quận chúa cùng nhau hẹn hò
Ngỡ rằng Trời kết duyên cho
Sắm sanh lễ vật đầy đò báu châu
Hôn nhân thành ý thỉnh cầu
Giữa nơi Hang Sính lựa câu tác thành
Nào ngờ Vua nước “ đàn anh”
Đòi đem cống nạp nàng đành phải theo…
Chàng mang sông hận núi sầu
Gọi tìm nào biết em đâu mất rồi
Nỗi buồn như đũa lẻ đôi
Làm cho khóc đứng than ngồi chẳng yên
Công tử muốn trút muộn phiền
Đến Hang Ba Giọt tắm liền một hơi
Tắm xong thầm nói đôi lời
“Nàng ơi, xin gặp nhau nơi suối vàng”
Thế rồi bất chấp khuyên can
Hang Si vòng lại nhẹ nhàng quên sinh
Nước sâu vội vã trẫm mình
Đá trời ngơ ngác anh linh bảo tàng
Sính, Si, Ba Giọt – ba hang
Ngày nay đón khách tham quan đi về
Tràng An cháy bỏng đam mê
Lồng trong cảnh đẹp tràn trề nhân văn…
17/4/16
Bài thơ: CẢM PHỤC
CẢM PHỤC
(Viết nhân ngày 27/7).
Mẹ Liệt sỹ mang nỗi buồn khôn tả
Ngóng chờ con qua năm tháng mỏi mòn…
Tóc bạc màu tim bầm nỗi nhớ con
Khi đêm xuống tiếng à ơi vọng đến…
Vợ Liệt sĩ núi đau buồn quá lớn
Tin dữ về như sét đánh ngang tai
Anh hy sinh em lẻ bóng canh dài
Con đò nhỏ tròng trành nơi bão táp
Thân gầy yếu lo ruộng đồng úng lụt
Nuôi con thơ chăm sóc bố mẹ già
Ngày lại ngày xa ngái một đời hoa
Không danh hiệu chỉ nặng lòng thương nhớ…
Con Liệt sĩ càng thiệt thòi muôn thuở
Khi lọt lòng đã vắng bóng hình cha
Chỉ trong mơ mới thoáng thấy người về
Mơ mò mẫm trong đôi lần
tưởng tượng…
Muốn chia sẻ cũng chỉ trong ý tưởng
Qua những lần mẹ kể chuyện về cha
Cả khi người ngã xuống mãi đi xa
Đành bất hiếu không một vành khăn trắng…
Sao kể hết những hy sinh thầm lặng
Của người thân Liệt sỹ ở trên đời
Muốn trải lòng
suy nghĩ đến muôn nơi
Nâng hồng thắm
lẽ đời lời cảm
phục.
Tp Ninh Bình, 27/7/2018
Có thể bạn thích: