Ninh Bình là một vùng đất có bề dày về lịch sử, văn hóa, có nhiều di tích, danh thắng nổi tiếng với 78 di tích được xếp hạng cấp Quốc gia. Cố Đô Hoa Lư – Kinh đô của ba vương triều Đinh, Tiền Lê, Lý. Khu du lịch Tam Cốc – Bích Động, Rừng quốc gia Cúc Phương, hồ Đồng Chương, hang Vân Trình, suối nước nóng Kênh Gà, khu du lịch sinh thái Vân Long và rất nhiều địa danh nổi tiếng khác. Những địa danh đẹp và vô cùng nên thơ đó được nhiều người yêu mến tìm đến thưởng ngoạn vùng đất này, chẳng biết từ khi nào các địa danh đó đã đi vào từng trang thơ của những người yêu quê hương Ninh Bình. Hôm nay TopChuan sẽ cùng bạn điểm tên những bài thơ hay nhất về quê hương Ninh Bình qua bài viết dưới đây nhé.
Miền Gia Viễn quê anh
Đất Gia Viễn quê anh xưa đồng chua nước đọng
Hai vụ chiêm mùa cây lúa đứng bấp bênh
Từ thuở có con đê ngăn nước cuốn
Lúa trên đồng từng hạt nặng trĩu bông
Một miền quê yên bình trong nắng sớm
Mùa xuân này em có về thăm….
Đất Gia Viễn
Những ngôi chùa cổ kính
Bái Đính mặc trầm sương khói phủ ngàn năm
Nước Tràng An mây trời xanh hắt bóng
Em đi cùng anh
Lên nhé
Núi trong mây..
Lịch sử đã từng ghi dấu chân nơi đây thành quách
Ngôi nhà thờ đá vẫn uy nghiêm
Trên núi Vân Long có nàng tiên mà chưa ai tìm thấy
Tôi muốn hỏi thăm làn mây trắng lững lờ trôi
Gặp đàn dê nhẩn nha đung đưa chiều nhịp bước
Hoàng hôn về nghiêng nghiêng những bóng cây.
Có bài thơ đi qua đây dừng chân lại
Viết một hồi lâu mãi chẳng nói lên lời
Bởi quên đường rồi
Lạc bến sông mơ
Tiếng róc rách
Thuyền ai đi trong núi
Mái chèo bồng bềnh men dòng nước bóng hoa lau.
Bài thơ viết về quê anh miền Gia Viễn
Chẳng bắt đầu kết thúc ở nơi đâu
Đất Ninh Bình miền Nho Quan gần nơi đó
Rừng Cúc Phương
Tôi đã hẹn
Từ lâu…
– Vũ Đan Thành –
Lời hẹn Tràng An
Ai đẽo đá để thành Tam Cốc
Ai khơi nguồn để có Tràng An
Thu về trong gió miên man
Non xanh nước biếc như tranh họa đồ.
Thuyền lướt nhẹ, bồng bềnh mây núi
Mái chèo khua, sóng nước mênh mang
Ngỡ như lạc cõi thiên đàng
Vừa qua Hang Tối bàng hoàng màu thu.
Nước róc rách chảy từ khe núi
Vọng mái chèo khua nhẹ lòng non
Ngước lên vách đá chon von
Từng chùm hoa trắng vương đầy nắng thu.
Ai có về, Tràng An Tam Cốc
Với Ninh Bình mảnh đất cố đô
Cha ông gây dựng cơ đồ
Ngàn năm văn hiến chờ người ghé thăm.
– Lâm Bảo Hoàng –
Giấc mơ dịu êm
Ai viết bài Tam cốc lung linh
Để đưa chân em về Ninh Hải
Thôn dã mà chứa đầy tình ái
Điều nơi phồn hoa luôn ước ao
Bến sông quê có tự khi nào
Mà xanh thẳm màu xanh mời gọi
Để du khách chen vai bến đợi
Cô lái đò nở nụ cười tươi
Nơi đình làng hội tụ sớm mai
Buồn vui riêng cùng nhau chia sẻ
Công việc đến, sông như hoa nở
Khách đầy thuyền, no ấm chảy theo
Đường Văn Lâm, chủ khách gặp nhau
Lời chào ấm tình người, thánh thót
Xa lạ thế mà như ruột thịt
Để người đi mãi không thể quên…
Khúc ru chiều, âm gợi ngọt êm
Mơ quê mình nhuộm mầu Ninh Hải
Để nụ cười xua tan vùng tối
Sông quê êm ả nhẹ nhàng trôi.
– Lê Công –
Thắng cảnh Tràng An
Núi non điệp điệp, trùng trùng
Có nguồn suối mát, xanh trong chảy dài
Nước xuyên qua chín hang đài
Hang đá thạch nhũ, hình hài tự nhiên
Thuyền chở qua lại thường xuyên
Khách Du lịch tới nhiều miền từ xa
Hữu tình sơn thuỷ bao la
Vua Đinh ngày trước thật là anh minh
Chọn thế non nước hiển linh
Núi che tướng sỹ, rừng linh vây thù
Đánh quân xâm lược chạy thua
Vua Đinh Tiền Lê, nhà Trần thịnh hưng
Dời đô về tận Thăng long
Xây dựng triều đại anh hùng Việt Nam
Tràng An phong cảnh huy hoàng
Hạ Long trên cạn muôn vàn đẹp vinh
Núi non, sông nước hữu tình
Tràng An thắng cảnh Ninh Bình nổi danh …!!!
– Nguyệt Hoàng –
Lời hẹn Mùa Xuân
Anh đẽo đá để thành Tam Cốc
Em khơi nguồn để nước trong ngần
Ta về sum họp mùa Xuân
Du Xuân ngắm cảnh quây quần bên nhau.
Dòng Vân đó một màu xanh thắm
Ngọn Thúy Sơn gửi gắm lòng sâu,
Muôn đời lồng quyện trong nhau
Núi in đáy nước trên đầu mây bay.
Tam Cốc gọi đắm say du khách
Bích Động khoe nhũ thạch lung linh
Bên nhau ta sẽ chụp hình
Quê hương cảnh đẹp hữu tình nên thơ.
Dòng sông Đáy xô bờ sóng vỗ
Hai bên bờ nặng chở phù sa
Tốt tươi bãi lúa nương cà
Cánh đồng khoe sắc muôn hoa tuyệt vời.
– Violet Hoa –
Cố đô Hoa Lư
Cố đô Đại Việt thành Hoa Lư
Núi non trùng điệp phủ mây mù
Kinh đô Việt cổ nằm thung rộng
Đại thắng Minh Hoàng mãi ngàn thu
Dựng xây cung điện chế triều nghi
Định đế xưng vương lập thành trì
Đại Hoàng Cồ Việt Trường Yên phủ
Hào sâu núi hiểm bất khả tri.
– Vô danh –
Về với Ninh Bình quê em
Mời anh về với Ninh Bình quê em
Thăm lau bãi, núi quèn Vua tập trận
Dẫu cuộc sống với cuồng quay tất bật
Nhưng tình người chân thật mến thương nhau,
Núi xanh màu ru tình đẹp ngàn lau
Tràng An lượn muôn màu khoe sắc thắm
Quê em đẹp phong cảnh hiền hòa lắm
Mời anh về cùng ngắm cảnh quê hương.
Dắt tay anh soải bước dưới nắng hường
Thăm Tam Cốc lạc đường lên tiên cảnh
Chùa Bích Động hùng vĩ một bức ảnh
Mời anh về vai sánh bước bên nhau.
Bái Đính chùa cảnh đẹp đến ngàn sau
Anh về nhé ta nguyện cầu hạnh phúc,
Hào quang phật niệm cầu như dục thúc
La Hán trải dài tượng đúc đồng ngàn cân.
Ngắm hoàng hôn vang vọng tiếng chuông ngân
Cây cầu Ngói trong ngần dòng nước mát
Màn đêm buông ta ngồi nghe biển hát
Cói rì rào tiếng nhạc nhẹ du dương.
Mời anh về đây Ninh Bình quê hương
Nghe hát Xẩm thân thương mà nhớ mãi
Một lần đến anh hoài mong trở lại
Đất Ninh Bình đẹp mãi trái tim em.
– Hoa Đồng Nội –
Thăm Tràng An – Ninh Bình
Tràng An sóng nước hữu tình
Núi sông phong cảnh đẹp xinh rạng ngời
Đây miền du ngoạn thảnh thơi
Ngàn năm bền vững đất trời tặng ban
Một nơi dân mến nồng nàn
Nụ cười rạng rỡ chứa chan đượm tình
Lượn thuyền theo mái chèo xinh
Đón đưa du khách đắm mình cảnh quan
Ngô Đồng dòng nước trong lành
Đẹp nơi rừng núi mầu xanh đất trời
Nụ cười thêm nở trên môi
Ninh Bình ta hỡi tuyệt vời ngày xuân.
– Mạnh Chiến –
Thơ tình Ninh Bình quê ta
Cùng Em về với Ninh Bình
Tràng An sơn thủy hữu tình làm sao
Hoa Lư thành cũ năm nào
Vua Đinh còn đó, áo bào còn đây
Cùng lên Bái Đính chắp tay
Tiếng chuông chùa vọng theo mây về trời
Qua đèo Ba Dội nhớ người
Hồn thơ còn mãi cho đời hoan ca
Ai về Phát Diệm quê Ta
Thăm nhà thờ đá thánh ca dặt dìu
Nắng xanh ngọn núi Cánh Diều
Nước Non, Non nước bao điều ước mong
Thuyền ơi! Có nhớ Hoàng Long
Sông quê chảy mãi xanh trong một đời
Cúc Phương rừng thắm, hoa tươi
Ninh Bình như gọi, như mời bốn phương.
– Tuấn Nguyễn –
Đây là quê em Ninh Bình
Ngồi đây Ngốc nói cho nghe
Quê hương Ngốc đó anh về hay không
Lúa ngô dải khắp ruộng đồng
Rì rào gió thổi rặng thông đồi chè!
Anh còn nấn ná điều chi
Đến thăm một chuyến sẽ mê không chừng
Bao la đồi núi điệp trùng
Non xanh nước biếc hòa cùng gió mây!
Cảnh tiên chỉ có nơi này
Xin mời hãy ghé đến đây một lần
Mình cùng thăm động Tràng An
Thăm chùa Bái Đính kỳ quan tuyệt vời!
Dẫn anh dạo khắp muôn nơi
Chèo thuyền vãng cảnh anh thời thích luôn
Đãi anh những đặc sản ngon
Này là Ốc Đá lên non bắt về!
Rau rừng dân rã đồng quê
Món Ngon tuyệt nhất Thịt Dê mắm gừng
Còn đây Mắm Tép thơm lừng
Cốm Xanh nổi tiếng khắp vùng gần xa!
Quê em cảnh sắc hiền hòa
Chứa chan tình cảm đậm đà chất quê
Mai này người có rời đi
Trong tim biết có những gì luyến lưu!
Đêm hè ngồi ngắm trăng treo
Quê hương Ngốc đó nếu yêu thì về !!.
– Ngốc –
Ninh Bình quê mẹ
Lời chào đón khắp miền đất nước
Về Ninh Bình sơn cước cỏ lau
Xưa kia Bộ Lĩnh đứng đầu
Dẹp mười hai xứ hát câu an bình.
Chùa Bái Đính tâm linh rộng mở
Chốn phương xa cách trở ngại chi,
Đồng tâm hướng phật độ trì
Mang niềm an lạc những khi dối lòng.
Cùng vẻ đẹp ẩn trong đất mẹ
Đã một thời tuổi trẻ vang danh,
Cố đô vững trãi gọi thành
Núi cao giếng ngọc trong xanh nước thần.
Tiếng thôn nữ nghe gần xao xuyến
Vang vọng đâu một chuyến ngao du,
Êm đềm trăng rọi sương mù
Lá vàng rơi nhẹ mùa thu đã từng.
Nhịp chân bước hãy dừng bến nhỏ
Chốn cảnh quang mây gió đón chào
Câu yêu, lời nhắn gửi trao
Một lần hãy thử bước vào chốn đây.!!!
– Hạnh Elip –
Ấm tình quê hương
Yên mô miền đất hiền hòa
Biết bao gian khó đi qua đời người
Hôm nay rộn dã tiếng cười
Tưng bừng khởi sắc người người hân hoan,
Một miền quê thật bình an
Tình người tình đất chứa chan vẹn toàn
Những thôn những xóm những làng
Giờ đây to đẹp đàng hoàng hơn xưa,
Nhớ thời lam lũ nắng mưa
Thân cò lận lội sớm trưa nhọc nhằn
Quê hương đất sỏi khô cằn
Bạc vai áo mẹ nhọc nhằn thân cha.
Nhưng rồi ngày ấy đã qua
Yên mô vững bước đang đà đi lên
Lòng người hòa thuận dưới trên
Cái tình cái nghĩa vẹn bền thủy chung
Xa quê hãy nhớ trùng phùng
Yên mô yêu dấu vô cùng mến thương…./
– Đình Khóa –
Thành cổ
Hoa Lư kinh thành của đế vương
Mây bay phủ núi lũy biên cương
Hoàng Long 1 dậy sóng ngàn năm ngủ
Long mã 2 truy phong thượng đạo đường.
Thiên tôn sư tử phục hướng đông
Văng vẳng trời nam sáo mục đồng
Cờ lau thủa ấy còn soi bóng
Rồng vàng lượn sóng giữa thinh không.
– Vô danh –
Ninh Bình quê tôi
Ai về Tam Cốc cùng ta
Nhớ vào Bích Động, nhớ ra Kênh Gà
Những hòn núi nhỏ nguy nga
Hạ Long trên cạn chính là nơi đây
Tràng An suối cuộn bao ngày
Bên kia Bái Đính, bên này Đền Đinh
Trường Yên bóng núi lung linh
Đồi Mã Yên mãi in hình trong mây
Hoa Lư cổ kính là đây
Cố đô lừng lẫy những ngày năm xưa
Hoàng Long dù có nắng mưa
Nước in hình bóng triều xưa chốn này
Ai đi có nhớ những ngày
Cúc Phương trùng điệp những cây thụ già
Nghìn năm vượn hót chim ca
Khách thăm mới biết rừng già là đây
Còn kia Dục Thúy đẹp thay
Mái chùa chân núi hương bay khói chiều
Đường lên gặp thơ Hán Siêu
Đường về thơ của rất nhiều danh nhân
Ai về có nhớ sông Vân
Bóng thuyền in dáng Vân Nga đón chào
Lê Hoàn từ chốn binh đao
Trở về chiến thắng áo bào trao tay
Ai đi Phát Diệm có hay
Nhà thờ đá vẫn còn đây giữa trời
Sông Trinh núi Bảng ai ơi
Yên Mô, Tam Điệp một thời tiếng vang
Ninh Bình như một cô nàng
Đẹp nhiều danh thắng cho chàng đắm say
Ai đi hãy nhớ những ngày
Ninh Bình còn đó dang tay đón chào.
– Phạm Đình Nhân –
Tràng An một cõi
Tràng An non nước cố đô
Dòng sông huyền ảo xa mờ phiêu linh
Núi non hồ nước hữu tình
Động thiêng thạch nhũ hiện hình Như Lai.
Thuyền nan nhẹ lướt miệt mài
Bước chân lên dốc ngân dài tiếng chuông
Một vùng đệ nhất linh thiêng
Cố Viên, Tam Cốc bên dòng sông Vân.
Xa xa núi Thúy xanh ngần
Mái chùa Bái Đính thoáng gần thoáng xa
Chốn thiêng bốn cõi gần xa
Về đây bái yết Phật Bà Quan Âm.
Nghe vọng ngàn tiếng chuông ngân
Tràng An ơi chốn hiền nhân tụ về
Trên đời bao cõi u mê
Bể đời thoát tục hãy về nơi đây.
Mười phương cầu nguyện đất này
Ngàn năm phủ bóng trời mây cõi thiền…
– Vũ Đan Thành –
Ninh Bình em đợi
Mời anh ghé NINH BÌNH quê em nhé
Ngắm dòng VÂN lặng lẽ uốn mình trôi
Núi THÚY nghiêng soi đáy nước in trời
Ca khúc ấy(*) ngàn đời còn vang mãi
Quê em đó bóng cờ lau đọng lại
Hồn VUA ĐINH vọng mãi CỐ ĐÔ XƯA
Vẫn vẹn nguyên trong di tích, đền chùa
Hào hùng lắm như vừa nghe tin thắng…
Quê em đẹp bởi có nhiều danh thắng
Những ngôi đền yên lặng rất uy nghiêm
BÁI ĐÍNH đây nổi tiếng khắp trăm miền
HOÀNG LONG uốn núi liền sông một dải
NHÀ THỜ ĐÁ tiếng chuông chiều vang mãi
Thánh ca còn đọng lại khúc du dương
Nắm tay nhau cùng bước dưới giáo đường
Thề trước Chúa yêu thương mình trao trọn…
– Violet Hoa –
Về với Tràng An
Tràng An – Bái Đính xuân sang
Muôn người, xe cộ, đò giang dập dìu
Đất trời, sông thẳm, núi cao
Mây vờn bóng Phật, gió chào khách thăm
Lễ chùa, vãn cảnh đầu năm
Khen ai khéo kết ngàn năm với đời
Núi với sông, Phật với người
Làm nên di tích sáng ngời Tràng An
UNESCO sẽ cấp bằng
“Di sản… nhân loại” Tràng An tuyệt vời!
– Vô danh –
Về Cúc Phương
Có về thăm chốn Cúc Phương
Để nghe gió thổi vẫn vương rừng chiều
Có về ngắm những hoang phiêu
Thả hồn một cõi phiêu diêu ngút ngàn.
Đi trong thăm thẳm bạt ngàn
Nắng chiều đổ vệt loang tràn lối đi
Chiều xanh xanh đến xanh rì
Lắng nghe thanh vắng rầm rì suối trong.
Chiều nay thăm chốn Cúc Phương
Mà nghe ngơ ngác chim muông xì xào
Tiếng con voọc hót mời chào
Kìa đàn hoẵng chạy rào rào lá rơi.
Chiều như rụng tiếng buông lơi
Thời gian lắng đọng bồi hồi bước chân
Đâu nghe thoang thoảng xa gần
Tiếng dòng suối chảy thì thầm vọng xa.
Cúc Phương cho gởi bài ca
Và cùng tiếng sáo ngân nga trong lòng.
– Vũ Đan Thành –
Về quê em nhé
Anh có về Ninh Bình với em không
Dòng sông ấy núi lồng in đáy nước
Yêu biết mấy những con thuyền xuôi ngược
Bên mái tranh lời hẹn ước mặn nồng
Chiều đã về khói lan tỏa tầng không
Từng phiến đá tím loang hồn quê mẹ
Cơn gió thoảng khiến chiều rơi thật khẽ
Một mình em lặng lẽ ngóng tin anh…
Về đi anh chiều quê mẹ ngọt lành
Bên bếp lửa bữa cơm canh chờ đợi
Em nhớ mãi vị nồng hương nếp mới
Mắm tép đồng ghém gói chút tình quê…
– Violet Hoa –
Ninh Bình trong tôi
Người về quên bến đò đưa
Uống nắng Thanh Hóa say mưa Ninh Bình
Cỏ hoa phấn bướm đa tình
Mây trời say mộng dáng hình hoàng hôn
Lắng nghe ai hát điệu buồn
Mà lòng rung động tâm hồn quê hương
Bụi trần năm tháng phong sương
Xa nhà đất khách bước đường phiêu du
Hoa quỳnh nở giấc suy tư
Bình minh e ấp phong thư đêm tàn
Ai qua Gia Viễn Nho Quan
Đượm dòng lệ thắm trên làn mi cong
Sông quê nước chẳng thay dòng
Thuyền về bến đợi một lòng thủy chung
Yên Mô Yên Khánh một vùng
Người đi mà dạ ở cùng nước non
Vầng trăng kia dẫu có tròn
Đâu bằng tình mẹ cho con trọn đời
Nhớ ai vượt biển ngăn khơi
Tạo nên vùng đất giữa trời Kim Sơn
Nghe hương muối mặn trong hồn
Nhớ về biển cả ngọn nguồn hư vô
Hoa Lư mảnh đất cố đô
Núi non còn vẻ hoang sơ thủa nào
Nơi đây sử sách tự hào
Tìm về quá khứ ngọt ngào yêu thương
Tam Điệp hoa khói dặm trường
Nơi Tây Sơn đã chặn đường quân Thanh
Người cùng núi đá giữ thành
Khí phách thiên cổ lưu danh anh hùng
Nhớ người áo vải Quang Trung
Tấm lòng yêu nước lửa nung chí thù
Nào đâu cam chịu ngục tù
Giang sơn bờ cõi ngàn thu vững bền
Ôi nàng sơn nữ dịu hiền
Ước chi trọn kiếp se duyên tơ hồng
Thăm khu sinh quyển Sông Hồng
Tràng An Bái Đính Vân Long Vân Trình
Nếm thịt dê núi Ninh Bình
Ăn rồi lưu luyến chút tình thi nhân
Cúc Phương tiên cảnh cõi trần
Tam Cốc Bích Động dừng chân chốn này
Rượu Kim Sơn đậm men say
Dứa Đồng Giao ngọt tháng ngày lãng quên
Ninh Bình vùng đất thiên nhiên
Núi mây cây cỏ kết duyên tình người.
– Phan Thanh Long –
Có thể bạn thích: