Chủ tịch nước Trần Đại Quang không chỉ là vị chủ tịch nước tài giỏi, người con ưu tú của quê hương, mà còn là tấm gương sáng về nghị lực vượt khó, học giỏi để bao thế hệ học sinh noi theo. Chủ tịch nước Trần Đại Quang đã cho chúng ta thấy tấm gương tận tụy, hết mình phấn đấu, lao động vì dân, vì đất nước. Chủ tịch mất khi còn đang đương nhiệm khiến nhân dân Việt Nam hết sức bàng hoàng, tiếc thương trước sự ra đi vô cùng đột ngột của người. Để tỏ lòng thương tiếc một vị chủ tịch nước đáng kính, một người con đã có nhiều cống hiến cho dân tộc, rất nhiều người dân Việt Nam đã viết lên những vần thơ vô cùng xúc động nói lên sự mất mát to lớn này. Hôm nay, TopChuan xin chia sẻ với bạn đọc top các bài thơ hay và xúc động nhất của người dân Việt Nam trước sự ra đi của chủ tịch nước Trần Đại Quang.
Bài thơ khóc bác
Cả đất trời Hoa Lư chìm trong u ám
Khóe mắt cay nghẹn đắng đến xé lòng
Gian thần xưa hãm hại đấng minh quân
Gieo nên cảnh thương đau tang tóc.
Nghìn năm sau Hoa Lư lại một lần thắt nghẹn
Mất một người chủ tướng anh minh,
Bác ơi đất Hoa Lư như còn mãi bóng hình
Người Hoa Lư sẽ ghi lòng khắc cốt.
Nhớ ơn bác một người con kiệt xuất
Làm rạng danh vùng đất cố đô
Hỡi thần dân của đất Hoa Lư
Hỡi núi đồi dòng sông con suối
Hỡi ngàn lau chim muông cung mãnh thú
Hãy nhẹ nhàng để bác yên giấc thiên thu
Hãy gửi vào đất mẹ ngàn lời ru
Để bác có một giấc mơ chọn vẹn.
Thắp nén hương lòng cùng cầu nguyện
Nén đau thương đoàn kết một lòng
Làm những việc bác vẫn hằng mong
Để bác được ngậm cười nơi chín suối.
Giang sơn xưa thu về một mối
Được bắt đầu bằng vị tướng chăn trâu!
Bác cũng là vị tướng đã ngàn lâu.
Nối nghiệp Đinh Tiên giữ yên bờ cõi!
Bác có nghe tiếng núi sông đang vẫy gọi!
Bác hãy về bên đất mẹ bác nghe!
Có núi, có sông, có biển chở che!
Để Bác mãi nghìn thu ngon giấc!
Vĩnh biệt bác người con kiệt xuất
Rồi mai đây sử sách mãi còn ghi!!!
– Lê Hưng –
Bức thư cuối cùng
Hôm qua bác mới viết thư
Gửi cho các cháu trung thu rộn ràng
Thế mà nay bác đã sang
Nơi xa an nghỉ… Muôn vàn sót thương
Người dân ở khắp bốn phương
Nghe tin bác mất cũng vương lệ sầu
Dù cho có ở nơi đâu
Là dân nước Việt buồn sâu ngập lòng.
– Phạm Hùng Thái –
Vô cùng thương tiếc bác Trần Đại Quang
VÔ tình chi lắm hỡi ông xanh
CÙNG cực lòng đau lá rụng cành
TIẾC lắm giang sơn còn nặng gánh
THƯƠNG thay bệnh hiểm dứt đường sanh
BÁC đi khát vọng đành treo lại
TRẦN thế ngỡ ngàng một khúc quanh
ĐẠI nghiệp ngàn năm cơn nhất thể
QUANG vinh sáng tỏ nỡ ngồi khoanh?
– Lữ Phú Quốc –
Hào quang vụt tắt
Dở dang sự nghiệp giữa đời
Vầng hào quang tắt kiếp người phù du
Sáu hai mùa khép đời thu
Giọt dài mặn đắng ngục tù trên mi
Tiễn Người một cánh thiên di
Nhẹ nhàng cõi Phật sân si trả đời
Vẫn còn đây nét chữ cười
Thơm trên trang giấy rạng ngời chúc thư
Đêm mai nữa mới trung thu
Vầng trăng vẫn sáng như chưa từng buồn
Mỏng manh đời tựa cánh chuồn
Chẳng cần giông bão, gai vườn rách tan
Người đi nhé đặng bình an
Hòa vào mây gió đại ngàn vang reo
Viền áo vàng chẳng mang theo
Cười vui với vạt áo nghèo mẹ cho.
– Trần Lâm –
Để lại thương tiếc bao nhiêu chẳng vừa
Sinh có hẹn, tử không có hẹn
Bác ra đi khóc nghẹn muôn người
Hôm qua Bác còn nói cười
Nay thành con phật là người cõi tiên
Về với thế giới Người hiền
Trong lòng dân tộc gắn liền Đại Quang!
Việc nước đã bao năm gánh vác
Trọng trách nhiều Bác chẳng quản chi
Đúng theo đường lối Bác đi
Lắng lo việc nước quản gì gian lao
Bác luôn gắn kết đồng bào
Chung tay xây dựng lớn lao nước nhà!
Đường ngoại giao gần xa biết tiếng
Bạn bè luôn tiếp đón vẫy chào
Việt Nam hai tiếng tự hào
Năm châu bốn biển nơi nào cũng yêu.
Trần Đại Quang về cõi siêu
Để lại thương tiếc bao nhiêu chẳng vừa!
– Nguyễn Đình Cường –
Vĩnh biệt bác người con ưu tú của quê hương
Cánh Diều mây phủ chiều nay.
Ninh Bình nhạt nắng những ngày giữa thu
Hồng trần nhẹ bước vân du
Bác đi để cả Mùa Thu ngỡ ngàng.
– Tống Quang Tâm –
Gọi tên người
Bác Quang ơi, người có nghe thấy không?
Biển Kim Sơn thét gào tên Chủ tịch
Đất Cô đô tĩnh mịch trời chuyển gió
Đón người về với đất mẹ à ơi.
Cả cuộc đời nguyện theo Đảng vì dân
Người ra đi khi còn đang dang dở
Bức thư kia chưa kịp nghe Người đọc.
Trăng rằm này Bác ở nơi đâu?
Đại tướng ơi, dẫu không còn về nữa
Hình tượng người con cháu mãi noi gương
Chặng đường dài tuổi trẻ vẫn tiếp bước
Bác yên lòng nguyện ước sẽ thành công
Dòng Cồn Nổi mãi mênh mông như thế
Cùng quê hương nghiêng tạ tiễn biệt người.
– Hiền Trà –
Thương quá bác ơi
Việt Nam tôi lại thêm lần nhuốm lệ
Chủ tịch nước Đại Quang đã mất rồi
Cơn bạo bệnh đã cướp đi bác tôi
Người chủ tịch anh tài bao trân quý.
Lặng lẽ nhìn di ảnh bác bình dị
Trái tim Việt Nam ôi cay đắng bao phần,
Xót thương bác người đã quá gian truân
Một mình chống chọi bệnh tình… Bác ơi!!!.
Để muôn dân ở khắp nơi nơi
Nghe tin bác mất đau lòng, xót xa.
Bác đã về với ông cha,
Ngậm cười chín suối hướng về nhân dân.
Nước non mong bác muôn phần
Hẹn thề cố gắng nối theo nghiệp người
Mong bác yên nghỉ bác ơi!
Lời thơ thay nén hương trần kính dâng.
– Phương Kem –
Vĩnh biệt
Nghe tin dữ sao bàng hoàng quá đỗi
Trần Đại Quang – Chủ tịch nước mất rồi
Thấy nghẹn lòng con tim bạn và tôi
Bởi vĩnh biệt một người con đất Mẹ
Đã đóng góp công lao và trí tuệ
Cho bình yên đất nước Việt chúng mình
Ơi người con yêu quý của Ninh Bình
Từng vững bước từ lính lên Đại tướng
Ngời phong độ thông minh bền trí vượng
Rạng tâm hồn giữa bè bạn Năm châu
Vì không may mắc căn bệnh hiểm nghèo
Trái tim lớn đã vội ngừng nhịp đập
Vần thơ nhỏ – nén hương trầm dâng thắp
Cầu mong linh hồn người sớm tịnh độ siêu sinh
Ơi người con của Non Nước Ninh Bình
Danh quý rạng cùng Kim Sơn Đất Mở.
– Nguyễn Ruyến –
Khóc bác Trần Đại Quang
Trời xanh khuất bóng một ngôi sao
Chủ tịch ra đi nhuốm lệ trào
Một thuở tung hoành vì đất nước
Cả đời dẹp loạn giữ cần lao
Với dân quý trọng từ em nhỏ
Ý Đảng trung thành chẳng núng nao
Cả nước ơn sâu cao núi thái
Muôn dân ghi nặng nghĩa đồng bào.
– Vũ Hồng –
Vĩnh biệt người
Bão giông ập xuống trời Nam
Tin buồn chủ tịch Đại Quang qua đời
Muôn dân sửng sốt rụng rời
Ngôi sao vụt tắt giữa trời trung thu
Phong vân dẫu chẳng âm u
Giang sơn vẫn phủ mịt mù tang thương
Giã từ sự nghiệp chính trường
Hai vai gánh trọn con đường vinh quang
Non sông ghi dấu vẻ vang
Xứng danh con cháu Tiên Hoàng năm xưa…
– Đình Khóa –
Vĩnh biệt anh
Trời mưa, hay là nước mắt tuôn
Nỗi buồn theo dòng lệ rơi luôn
Anh đi khi tuổi còn quá trẻ
Để lại tiếc thương nuối nỗi buồn. ..
Sáng thu nào như sáng thu nay
Một hào quang đỏ đã ngừng bay
Một viên ngọc quý, người anh kiệt
Tỏa sáng quê ta , nước non này
Anh đã đi rồi, Anh biết không ?
Cả nước thương Anh lệ đỏ lòng
Với Anh có bao nhiêu đồng chí
Tỏ lòng thương tiếc tới mênh mông …
Mùa thu, quả ngọt phải không Anh
Quả chín thơm ngon, trái trĩu cành
Trăng đã treo trên đầu ngọn trúc
Thu này, ai chúc Tết thay Anh
Vẫn biết trước sau cũng phải đi
Đời người có hạn, chẳng hề chi
Chỉ tiếc bước đường đang sáng lạn
Mà Anh đã vội vã ra đi. ..
Thương Anh xin được đốt nén nhang
Với chút xót thương , lệ hai hàng
Biết Anh trong lòng còn khắc khoải
Nỗi nước non nhà còn nặng mang. …!
– Trần Kim Thoa –
Gửi bác vạn nhớ thương
Giữa thu vàng nghe lạnh cả con tim
Chim chẳng hót cứ im lìm bay vội
Trên quê mẹ nghe dòng tin đưa tới
Dòng lệ nhòa sao diệu vợi bác ơi
Mới hôm qua thư bác viết mấy lời
Dặn các cháu vui chơi phải đoàn kết
Thương cha mẹ vun giấc mơ đan dệt
Nhiều nụ hôn gửi hết khắp trong* ngoài *
Bỗng hôm nay như sét đánh ngang tai
Không tin được hình hài người đi mãi
Đây đất mẹ nụ cười còn đọng lại
Trần Đại Quang đẹp mãi trái tim hồng
Trời Nam giờ ảm đạm tựa tiết đông
Xót thương Bác cờ hồng buông bóng rũ
Mong nơi ấy Bác yên bình giấc ngủ
Dân quê mình luôn giữ bác trong tim.
– Hoa Đồng Nội –
Ninh Bình chia buồn
Ninh Bình cùng với trời Nam
Mây đen ập tới sóng vang ngút trời
Qua nắng nay đổ mưa rơi
Tiếc thương Chủ tịch một đời vì dân
Ninh Bình trời đất bần thần
Ngàn năm có lại vĩ nhân giúp đời..
Đã vang từ thuở thiếu thời
Chộm cướp nghe tiếng hụt hơi chạy liền
Rồi lại bạo động Tây Nguyên
Nghe danh bác dẹp bọn điên bọn khùng
Chủ tịch bác giữ lòng trung
Bắt tay ký kết mỹ hùng cùng ta
Nay bác tuy vẫn chưa già
Nhưng rồi bạo bệnh Bác xa Ninh Bình
Xa quê đất mẹ thân sinh
Bác đi cùng với dáng hình Việt Nam..
– Đinh Thái –
Tiếc thương chủ tịch
Trời đang nắng gió chan hoà
Bỗng tin Chủ Tịch nước nhà ra đi
Quê hương đất nước sầu bi
Một tin tổn thất không gì đổi thay.
Người ốm đau chẳng ai hay
Trong khi đất nước còn đầy gian nan.
Người ra đi chẳng lời răn
Bỗng dưng từ biệt cõi trần thiên thu.
Hôm nay trời bỗng âm u,
Tiếc thương Chủ Tịch hiền từ biết bao
Một người học rộng tài cao,
Vì dân vì nước đã bao năm trời.
Than ơi đã hết thật rồi
Người ra đi để bao người tiếc thương
Trong khi đất nước quê hương.
Còn bao nhiêu nỗi vấn vương tơ lòng.
Nhớ thương ngấn lệ hai dòng
Tiếc thương chủ tịch thật không gì bằng.
Đất trời bao phủ màu tang
Nhớ thương Chủ Tịch lại càng thêm thương
Từ nay đất nước quê hương,
Toàn dân nguyện sống theo gương của người.
Một gương trí dũng tuyệt vời
Từ nay mãi mãi xa dời thế gian
Cầu mong Bác được bình an,
Để luôn phù hộ giang san quê nhà
Ngàn năm tươi đẹp như hoa,
Thoả lòng mong mỏi thiết tha của Người.
– Phương Thúy –
Trung thu buồn
Đêm nay lễ hội trăng rằm!
Chị Hằng – Chú Cuội về thăm từng nhà?
Chia buồn! Cho đất nước ta!
Trung thu đưa tiễn bác Trần Đại Quang!
Cả nước đều rủ cờ tang!
Khóc Ngài chủ tịch muôn vàn kính thương!
Trung thu bác gởi nhiều hôn!
Chúc cho các cháu lớn khôn, ngoan lành
Làm cho đất nước rạng danh
Con rồng- Cháu lạc lưu danh muôn đời!
Nụ hôn lần cuối bác ơi!
Chúng cháu xin hứa những lời bác ghi.
– Vô Danh –
Vĩnh biệt chủ tịch
Bích Động mùa này đẹp lắm Chủ tịch ơi!
Đồng lúa vàng ươm đón người về với mẹ
Sông ngô đồng trong veo, in bóng núi
Xuân Thiện, Cồn Thoi, biển xanh gọi thu về.
Chủ tịch ơi, người có nghe không?
Đền Kính Thiên, ngân hồi chuông vĩnh biệt!
Bích Động, Bái Đính, Tràng An, Cúc Phương, Phát Diệm
Nghẹn thắt lòng, nước mắt cứ trào tuôn.
Ầu ơ, câu hát mẹ ngày xưa.
Ru người ngủ bình yên trong lòng mẹ
Biển Kim Sơn, chiều nay tung bọt trắng
Đón người về, yên giấc ngủ ngàn năm.
– Trần Ngọc Lan –
Nhớ người
Gọi tên người trong muôn vàn thương nhớ
Núi sông dài lẳng lặng nước mắt rơi
Con phố nhỏ dấu chân người nay vắng
Góc quê nhà không còn Bác về thăm.
Bác đi vắng mấy ngày thôi bác nhé
Đừng đi lâu chúng cháu nhớ mong theo
Đường quê cũ Kim sơn chiều sóng vỗ
Nấc nghẹn lòng thương xót lắm bác ơi.
Quê nhà vắng chiều buông màn sương phủ
Lối đi về sao nghe thấy quạnh hiu
Cháu không muốn bác đi xa như thế
Quặn thắt lòng sống mũi thấy cay cay.
Nghe thở than núi sông nghiêng mình nhớ
Gió thu buồn sao nghe lạnh mênh mông
Chuông chiều vắng hoàng hôn thêm khắc khoải
Đến nao lòng thương nhớ bác không nguôi.
Nơi tất cả nỗi niềm thương kính bác
Tháng năm dài đâu có dễ phôi phai
Ninh Bình vắng nơi quê nhà mong bác
Khóc nhớ người xin thành kính phân ưu.
– Rong Rêu ĐKT –
Khóc thương bác
Nghìn năm rồi mới trở lại
Đất Ninh Bình mừng Bác nối nghiệp xưa!
Nào ngờ mới được vài năm
Việc còn dang dở Bác đành phải xa.
Nỗi tiếc thương Tướng tài ba!
Rưng rưng ngấn lệ xót xa tiễn Người !!!
Ninh Bình – Quang thiện Kim sơn
Mất người anh cả làm nên sử vàng !
Nước Nam lộng gió Thu vàng!
Tiễn đưa Chủ tịch vĩnh hằng thiên thu!
– Đinh Thị Quyên –
Viếng Bác Quang
Đất Tràng An cờ lau phất phới…
Có ai ngờ, đâu bởi hôm nay?
Héo hoa, rụng lá, rủ cây
Nghe tin sét đánh giữa ngày nắng thu
Cơn gió thảm – mịt mù ,buồn tủi
Ôi Bác Quang khuất núi rồi sao…
Người đi trời đất – nghẹn ngào
Biết bao dự định lẽ nào dở dang ?
Nuôi trí lớn ghi trang sử Việt
Mong ấm no tha thiết dân giàu
Thắm tình bạn hữu năm châu
Chủ quyền giữ vững, nhịp cầu kết giao
Giữ phong thái thanh cao…vui vẻ
Hợp lòng dân đất mẹ Việt Nam
Tận tâm, khi ốm đâu cam…
Bác đi để lại muôn vàn tiếc thương
Nay chia ngả đôi đường xa cách
Vương bụi trần giũ sạch Người đi
Hỡi ơi ! giờ biết nói gì
Non sông đất nước khắc ghi tên Người
Tấm gương sáng trọn đời vì nước
Chí kiên cường tiếp bước ông cha…
Quê hương tình cảm mặn mà
Ninh Bình yêu dấu, khi xa – nay về
Bác yên nghỉ trên quê…thanh thản
Tiếng chuông chùa lãng đãng gần, xa
Tràng An ,xã tắc, sơn hà
Cội nguồn Việt cổ, ngàn hoa tỏ lòng
Tâm nhang thắp, in trong tiềm thức
Vĩnh biệt Người, mẫu mực yêu dân
Thoảng nghe giọng nói ân cần
Ngàn thu nhớ Bác muôn phần – Bác ơi.
– Viết Văn –
Có thể bạn thích: