20/11 lại sắp đến. Cái ngày mà không ai không nhớ về thầy cô, nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học sinh lại ùa về. Cái thời mà đòi mẹ phải mua quà để đi tặng thầy cô cho bằng được nhưng nỗi khổ là không dám đi một mình, lần nào cũng phải mẹ kè kè đi , không thì cũng phải rủ bằng được vài đứa bạn cùng đi cho bằng được. Nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai, hay cả những lời răn đe nghiêm khắc của thầy cô khi mình mắc lỗi, nhớ …
Lá thư gửi thầy hiệu trưởng!
Kính gửi thầy giáo Phan Tuấn Cộng (Trường THPT Nguyễn Trãi, Hải Dương)!
Thưa thầy!
Em biết em còn nhút nhát bởi vậy những lời yêu thương, bày tỏ cảm xúc còn khó nói ra bằng lời. Nhưng thầy biết không, chính những ấn tượng sâu sắc về những bài học, tình cảm thầy dành cho chúng em đã thôi thúc em can đảm để viết lên nỗi lòng của mình. Bên khung cửa sổ nhỏ, em muốn viết những dòng tâm sự, cảm xúc của mình trước khi chia tay thầy. Tuy rằng, đây chỉ là những suy nghĩ bé nhỏ từ tận đáy lòng của riêng em, nhưng em tin rằng đó cũng chính là tình cảm chung của những thế hệ học trò mà thầy đã dìu dắt trong sự nghiệp trồng người của mình.
Em còn nhớ ngày đầu vào lớp 10, khi biết lớp mình sẽ học thầy em đã nghĩ: “Ôi! Thật sao! Học thầy chắc cả giờ mình sẽ ngồi như một khúc gỗ mất”. Trong suy nghĩ của chúng em, thầy là hiệu trưởng chắc thầy sẽ rất nghiêm khắc. Bởi vậy nên trước khi vào giờ học toán đầu tiên, cả lớp đứng hết lên, thật trật tự, không khí trang nghiêm, căng thẳng. Bóng thầy xuất hiện ngoài cửa sổ, rồi thầy từ từ đi vào lớp, nhẹ nhàng như một cơn gió ấm áp. Nụ cười hiền dịu của thầy phá tan đi bầu không khí khô cứng kia, xua đi bao cảm giác xa lạ. Chúng em thở phào, hào hứng giở sách. Và không hiểu sao lúc ấy, em lại liên tưởng thầy với ông già Nô-en. Nhưng thầy ở đây, gần hơn, thân quen hơn và đối với chúng em. Những bài học thầy trao quý giá hơn tất thảy những món quà thầy ạ !
Em nhớ mỗi khi các anh chị khóa trên, các thầy cô khi biết lớp em học toán với thầy đều thốt lên xuýt xoa: “Sướng nhé! Được học thầy Cộng, thầy dạy giỏi và kinh nghiệm lắm!”. Ban đầu em chưa cảm nhận thấy được điều đó nhưng rồi dần dần em đã biết được. Qua những hình học thẳng tắp không cần thước kẻ, qua những con số nhỏ nhắn gọn gàng thầy viết, xoá, rồi lại viết trên bảng xanh cùng những bài toán được lật đi lật lại trên nhiều phương diện, môn toán hình tưởng như khó nhằn lại được chúng em tiếp thu thật nhẹ nhàng, vững vàng. Tiết học của thầy đã trở thành những giờ học được ái mộ nhất, bởi bên cạnh những bài toán thú vị là những câu chuyện hài hước mà ẩn sau đó luôn là những bài học sâu sắc.
Nếu ví thầy là người lái đò thì quả thật chúng em đã thật may mắn khi được đi trên một con đò không chỉ vững tay lái mà còn chứa chan tình người. Thầy thân thuộc và bình dị quá, mỗi khi thầy bước vào lớp em chẳng bao giờ còn nhớ thầy là hiệu trưởng dẫn dắt một ngôi trường có bề dày thành tích đáng tự hào. Em tưởng như mình đang nghe lời một người ông nhẹ nhàng chỉ bảo đứa cháu từng con số. Em chỉ còn nghe những lời trầm dịu dàng kiên nhẫn giảng bài. Và em chỉ còn thấy nụ cười của thầy, nụ cười đầy bao dung và nhân hậu. Trong cách dạy của thầy, em luôn nhớ đến hình ảnh người thầy giáo làng xưa, giản dị gần gũi mang đến bao bình yên và ấm áp.
Chúng em, những thế hệ trẻ còn phải học tập thầy rất nhiều. Chẳng ai lạc quan bằng thầy khi cho rằng: “Tôi là một đứa trẻ đã già. Còn các bạn là những ông bà già… còn trẻ”. Cũng chẳng ai đúng giờ bằng thầy khi xuất hiện ngay tại cửa lớp học khi tiếng trống vào giờ vừa vang lên. Câu châm ngôn thầy dạy chúng em mỗi sáng thứ hai chào cờ: “Thích nghi với mọi hoàn cảnh” cùng đôi mắt lấp lánh đầy sức sống của thầy sẽ mãi luôn là kim chỉ nam để chúng em vững bước hành trang vào cuộc sống.
Thầy ơi!
Ngay lúc này đây, khi viết lên những dòng này,những kỷ niệm của những ngày tháng chúng em được thầy chỉ bảo hiện về như một cuốn phim vậy. Phim có lúc dừng lại thật lâu, cảnh rõ nét quay chầm chậm nụ cười hiền của thầy, những bài hình, những con số, có lúc lại chạy qua vùn vụt, nhanh như thời gian trôi vậy. Chẳng có cách nào níu giữ lại.
Lại một buổi học, vẫn bóng dáng người thầy ấy với chiếc cặp vuông màu đen. Nhưng đây là buổi học cuối rồi. Tim tự nhiên nhói lên một cái! Mới hôm nào tiết học đầu tiên….
Tự nhủ lòng mình sẽ thật chú tâm để ghi hết những lời nói, bài giảng vào đầu mà sao lòng em trống rỗng quá, đứng trước những gì vốn thân quen bình yên sắp mất đi, con tim thật nhỏ bé để chứa đựng hết nỗi hụt hẫng vô định cứ đầy dần sau mỗi phút trôi qua.
Trống hết tiết. Mưa vẫn rơi….
Những bó hoa, những bức ảnh kỷ niệm chụp chung không thể làm vơi bớt nỗi buồn.
Trên loa trường lời bài hát “Lá thư gửi thầy” tha thiết vang lên, mấy bạn nữ ôm nhau, mắt đỏ hoe.
Nhưng em không khóc thầy ạ!
Bởi em biết, tuy thầy về hưu nhưng thầy vẫn sẽ luôn dõi theo ngôi trường này qua sự trưởng thành bằng trái tim nhiệt huyết tận tụy. Chỉ là những quan sát ấy ở một khoảng cách địa lý xa hơn mà thôi. Và những đứa học trò sẽ luôn trong tâm trí thầy cùng những kỷ niệm vui buồn, những kỳ vọng trong tương lai. Phải không thầy?
Còn chúng em, chúng em sẽ mãi nhớ những bài học của thầy. Không gì khiến thầy hạnh phúc hơn là thấy những đứa học trò luôn cố gắng học tập, rèn luyện phải không ạ? Và hình ảnh thầy cùng ngôi trường Nguyễn Trãi thân yêu sẽ khắc sâu trong một ngăn trái tim em. Để khi mở ra và xem lại, em có thể mỉm cười mà nói rằng: ta đã học trong một ngôi trường như thế!
Và có một người thầy như thế !!!
Học sinh của thầy: Nguyễn Thị Phương Anh
bức thư học trò gửi thầy giáo thời Hi-tech
“Tuy bức thư không mỹ miều không văn vẻ, nhưng nó vẫn mang đầy cảm xúc của học trò gửi cho thầy giáo của mình khi sắp chia tay”
Thầy ơi!
Sáng nay, khi nhớ về những buổi học đầu tiên, em hình dung ông thầy tay thầy cầm cây thước, gương mặt nghiêm nghị và và giọng nói trầm đầy “quyền lực”. Bọn em đã nghĩ ngay đến những tháng ngày “khổ đau” sau này. Nhưng nào ngờ, đằng sau vẻ ngoài ấy là tấm lòng chan chứa yêu thương nụ cười hiền từ mỗi khi chúng em hiểu được bài giảng khó nhằn.
Ngay lúc này, khi viết những dòng này, kỷ niệm về những tháng ngày sôi nổi của những năm cấp 3 sắp qua và hình ảnh thầy ân cần chỉ bảo chúng em hiện về như một cuốn phim vậy.
Thầy đã cho chúng em đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác trong suốt năm học mà thầy chủ nhiệm. Bất ngờ đầu tiên là thầy đã mở facebook và bảo rằng lớp mình hãy “kết bạn” với thầy đi. Chúng em đã vô cùng vui mừng vì không ngờ rằng, thầy của mình có thể tâm lý đến vậy. Và khi đã trở thành “bạn bè” trên facebook, bao nhiêu tâm sự thầm kín, chúng em đều giãi bày hết cùng thầy. Dù bận rộn với công việc, thầy nhẫn nại tư vấn cho từng đứa trẻ mới lớn chúng em với những lời khuyên chân thành nhất.
Em mãi không quên được những lúc chụp ảnh tập thể, thầy hào hứng tạo dáng hài hước trong những bức ảnh selfie. Chỉ cần có người đưa máy lên chụp thầy là thầy lập tức “diễn” hết sức nhiệt tình. Em còn nhớ, thầy còn nhắc chúng em nhớ tag thầy khi đăng ảnh, làm đứa nào đứa nấy đều phì cười.
Có người bảo với em rằng chỉ có những dòng thư tay mới mang nhiều ý nghĩa, công nghệ làm con người xa cách, nhưng em lại nghĩ rằng chỉ có cách thể hiện là khác nhau thôi còn tình cảm của học trò dành cho thầy cô luôn như vậy. Giống như tình cảm chúng em dành cho thầy vẫn trong sáng và chân thành đó thôi.
Vậy là năm cuối cấp của chúng em sắp qua đi thật rồi. Nhìn những điều vốn thân quen sắp mất đi, em không khỏi hụt hẫng nhưng đã tự nhắc mình rằng phải trân trọng những phút giây còn lại. Và em biết rằng dù sau này có ra trường và không còn được học cùng thầy nữa thì thầy vẫn luôn âm thầm dõi theo tụi em mỗi ngày, phải không thầy? Chỉ cần một tin nhắn trên facebook, một cú điện thoại, thì thầy vẫn luôn ở đó, sẵn sàng dang rộng vòng tay để ôm lấy, vỗ về những “đứa con” như tụi em phải không thầy?
Còn chúng em, chúng em sẽ mãi nhớ câu chuyện thầy đã lọ mọ tạo cho bằng được facebook để trở thành “bạn” của những đứa học trò chúng em. Chính thầy đã khiến cho hình ảnh người thầy xa cách trên bục giảng trong em bị xóa nhòa. Chúng em luôn tự hào khi được thầy dạy dỗ. Cám ơn thầy!
Thư gửi cô ngày tri ân
“Đây là bức thư do lớp 12A3 trường THPT Gang Thép gửi tới giáo viên chủ nhiệm – cô Vũ Thị Thanh Mai”
Thời gian thấm thoát trôi… Mới ngày nào chúng con còn bỡ ngỡ đứng nép ở cổng trường, giờ đây chúng con đã sắp phải xa trường, xa cô. Dẫu biết gặp mặt rồi sẽ có ngày chia li, nhưng lời chia tay sao mà khó nói quá cô ơi. Những lời dạy bảo của cô như đang ùa về khi con viết lá thư tri ân này.
Cô ơi !
Cô không phải người nông dân một nắng hai sương làm ra hạt thóc, nhưng cô dạy con biết quý bát cơm chan chứa mồ hôi. Cô không phải người công nhân kĩ sư kiến thiết mọi nơi, nhưng cô xây cho đời một tương lai phía trước.
Cha mẹ là người cho con cuộc sống, bạn bè là những chỗ dựa niềm tin, thử thách rồi những thất bại đã cho con trưởng thành hơn thì chính cô là người dạy con vượt qua khó khăn vấp ngã trên đường đời.
Chính cô là người nâng niu, uốn nắn cho con từng lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ dáng đi. Con lớn dần trong vòng tay yêu thương của cô mà không hay rằng ba năm học đã sắp kết thúc. Con sắp phải xa cô thật rồi sao? Con chỉ muốn mãi là cô trò nhỏ được cắp sách vở đến trường, ngày ngày được nghe cô giảng bài.
Nhưng con phải đi để còn nhường chỗ cho thế hệ các em học sinh mới. Đây cũng là lúc con vận dụng những bài học về cuộc đời của cô ở ngôi trường khác, to lớn hơn trường mình.
Con nhớ lắm cô ơi, cái ngày được nhận thông báo trúng tuyển vào trường THPT Gang Thép và cái ngày đầu tiên đi học. Trường lớp trong mắt con còn rất lạ lẫm.
Với tính nhút nhát, con chẳng dám bắt chuyện với ai, chỉ trả lời khi được hỏi nhưng cô đã đến bên hỏi han con. Qua cử chỉ ấy, con thấy mình được quan tâm. Đó là kỉ niệm con không thể quên.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi…Những chú ve bắt đầu kêu râm ran báo hiệu một mùa hè tới. Giờ chia tay đã đến viết những dòng này con không mong được đọc trước toàn trường vì lời văn của con vẫn chưa hay nhưng con viết để tri ân ghi nhớ công ơn cô thầy những người cha mẹ thứ hai đã dạy dỗ chúng con rèn luyện thành người.
Con xin được gửi lời cảm ơn, tri ân chân thành nhất đến cô giáo chủ nhiệm – Cô Vũ Thị Thanh Mai. Cô luôn là người mẹ tâm lí nhất của chúng con. Ngoài những giờ học tập mệt mỏi trên lớp, cô còn hay tổ chức nhiều hoạt động vui giải trí cho chúng con. Cách giảng dạy của cô không bị khô khan vì có thêm những mẩu chuyện vui. Dù mệt nhưng cô vẫn nhiệt tình trong từng tiết dạy.
Khá nhiều lớp trong khối ghen tị với chúng con vì được cô giáo tâm lí chủ nhiệm và đó là một may mắn của chúng con. Nhờ có cô mà tập thể 12A3 chúng con được đoàn kết, biết quý trọng nhau hơn. Trong suốt thời gian qua, nhiều khi chúng con làm cô phải ai oán lòng và thất vọng.
Giờ nghĩ lại, chúng con thấy mình còn hành động quá bồng bột, chưa ý thức được hết mọi việc mình làm. Chúng con biết thế là sai. Chúng con thật lòng xin lỗi cô.
Cảm ơn cô đã tận tâm hết mình vì chúng con và cho chúng con những năm tháng tuyệt vời. Cảm ơn cô đã cho chúng con những kỉ niệm vui buồn, những hồi ức đẹp nhất của thời học sinh.
Sau này ra trường rồi, không có cô thầy, bố mẹ bên cạnh, chúng con sẽ phải tự đối mặt với không ít chông gai phía trước. Nhưng chúng con sẽ cố gắng phấn đấu hết mình để vượt qua những thử thách ấy bằng những kiến thức thầy cô, cha mẹ đã truyền đạt cho mình.
Giờ đây trước mắt chúng con là hai kì thi quan trọng đang chờ đợi: Tốt nghiệp và Đại học. Chúng con sẽ cố gắng chuẩn bị thật tốt cho hai kì thi ấy để không phụ lòng mong mỏi của thầy cô, cha mẹ. Sắp phải xa trường rồi, con không biết nói gì hơn….Con chúc cô luôn mạnh khỏe và công tác tốt. Mãi nhớ về cô.
Thư chia tay học sinh gửi giáo viên thực tập
“Bức thư do một bạn tên Lê Ly đã trải hết cảm xúc trong lòng mình để viết thư gửi cho cô Trang (Giáo viên thực tập của lớp). Tuy chỉ sinh hoạt cùng nhau 6 tháng, chỉ có 6 tháng nhưng nó đã chứa rất nhiều kỷ niệm và cảm xúc”.
Thường Tín, 30/10/2011
Như một lẽ tự nhiên muôn đời, cái cảm giác khi phải xa rời những gì thân thuộc thực sự là một khó khăn cho mỗi con người. Trong mỗi cuộc chia tay có thể hiện hữu tiếng cười, những giọt nước mắt chứa chan, nhưng với những hi vọng đẹp, với một niềm tin vào cuộc sống thì cuộc chia tay sẽ đầy lưu luyến và có ý nghĩa thật lớn lao. Và cũng như ngày hôm nay đây, ngày chia tay của cô trò chúng ta với biết bao cảm xúc ngập tràn mà khó có thể nói lên lời.
Cô Trang à! Biết phải nói sao nhỉ? Thực sự thì lúc này, em vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy buồn. Vui vì cô đã thực hiện và tiến gần đến ước mơ của mình, ước mơ làm một người thầy thực thụ để dìu dắt, chỉ bảo chúng em. Là người lái đò đưa chúng em sang song, cập bến bờ của tương lai rộng mở, chắp cánh cho chúng em thực hiện những ước mơ, hoài bão của mình để trở thành những người công dân có ích cho xã hội. Còn sao lại ai oán ư? Buồn là vì chúng em sắp phải xa cô, xa một cô giáo xinh xắn, tận tụy với một bầu nhiệt huyết nóng bỏng.
Vậy là kể từ đây, sẽ không còn thấy bóng dáng của cô đi đi lại lại trong lớp, sẽ chẳng nhìn thấy những nụ cười trên khuôn mặt cô, chẳng còn được nghe giọng nói của cô vang lên một cách ngập ngừng e ngại trên bục giảng… một tháng rưỡi không là khoảng thời gian quá ngắn mà cũng không phải là quá dài để tập một thói quen. Vậy mà từ đây mình phải từ bỏ cái thói quen đó, quả thật là khó!
Nhớ lại những kỉ niệm xưa, khi mà ngày đầu tiên cô bước vào lớp với một ánh mắt thật rạng rỡ và vui tươi. Khi cô bước lên bục giảng, đôi lúc còn lúng túng, ngập ngừng. Nhìn những giọt mồ hôi thoáng lăn dài trên khuôn mặt cô và tình cảm chân thành hết lòng vì học sinh của cô, em biết cô đang rất cố gắng để làm sao cho chúng em có một bài học thật hay và bổ ích. Không những thế, cô còn là người rất vui tính, cô hay nghĩ ra những trò chơi vui sau những buổi sinh hoạt lớp để cho chúng em thư giãn sau các buổi học căng thẳng. Chắc đây cũng là những kỉ niệm của tuổi học trò làm em nhớ mãi, không sao quên được.
Nói thật, lúc đầu chúng em nghĩ cũng chỉ muốn tạo điều kiện thuận lợi cho các giáo sinh lên lớp một cách thuận tiện. Nhưng càng về sau,lại là những tình cảm gắn bó và thân thiện với cô lúc nào không hay.
Tự dưng em cảm thấy mình đã làm một việc gì đó thật xứng đáng, cảm thấy không hối tiếc với những việc mà mình đã làm. Và giờ đây, trong giây phút chia tay này, em lại có cảm giác thật khó chịu và ngột ngạt. Một cảm giác muốn níu giữ lại và tham lam bỗng xuất hiện trong suy nghĩ của chính em: “giá như cô có thể ở lại với chúng em, giá như thời gian sẽ quay trở lại”. Cũng đã đã thử làm mọi cách để lòng cảm thấy vui hơn nhưng sao khó quá! Đây là những câu hỏi làm em băn khoăn, nhưng rồi lại tự nhủ lòng mình, cô còn phải thực hiện ước mơ, hoài bão của mình, còn phải chắp cánh cho bao thế hệ khác, cô đi cũng đâu phải là không tốt.
Nghĩ đến đây, em thấy lòng mình thật thoải mái, không còn băn khoăn gì nữa! Điều duy nhất em có thể làm được là nói hết cảm xúc của mình trong lúc này và có lẽ, đây cũng là những cảm xúc của các bạn trong lớp. Qua đây, em cũng xin tặng cô một bài thơ, và nó cũng là lời tâm sự chân thành của tất cả lớp em muốn dành đến cô:
Chia tay cô giáo lớp ta
Cất vang tiếng hát lời ca trao người
Thiết tha ánh mắt sáng ngời
Ghi ơn người đã dạy đời của em
Yêu người mãi mãi lặng im
Cô ơi có biết tim mềm đang đau
Chia tay nước mắt hoen màu
Nhưng em không khóc chẳng ai oán đâu cô
Em mong cô mãi vui cơ
Cho em mãn nguyện lời thơ trao người.
Và cuối cùng, em mong với lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, cô sẽ mang những niềm hi vọng mới cho những ước mơ bay cao, bay xa và em chúc cô sẽ luôn thành công trong công việc trồng người, bước đi thật vững chắc trên con đường mà cô đã chọn.
Chúng em sẽ mãi nhớ đến cô, sẽ mãi ghi nhớ những giây phút thân thương này.
Học sinh
Lê Ly
Bức thư Tri ân thầy cô
“Bức thư đã đạt giải nhất cuộc thi viết thư tri ân thầy cô của trường”
Vinh Quang ngày 26 tháng 5 năm 2012
Cô Liên kính mến
Con đò mộc mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy sang sông.
Cứ mỗi lần đọc lên câu thơ này lòng em lại dạt dào cảm xúc. Một cảm xúc khó diễn tả. Dường như nó đã ấp ủ trong lòng từ bấy lâu và đợi đến lúc này nó bỗng trào lên. Người thầy mang trong người một sự nghiệp cao cả – đó là sự nghiệp trồng người.
Những người gần như hi sinh cả cuộc đời để âm thầm dõi theo bước đường của chúng em, người đã gián tiếp tiếp thêm sức mạnh, thêm tri thức để chúng em không ngỡ ngàng và tự tin bước vào đời. Người thầy vẫn lặng lẽ đứng đó, chứng kiến từng thế hệ này sang thế hệ khác, chứng kiến những thành quả của thầy-những thành quả sẽ trực tiếp đi xây dựng đất nước. Công lao của thầy như những vị anh hùng vô danh, tuy không lưu vào sử sách nhưng sẽ được mọi người ca ngợi đến ngàn đời…..
Nhân ngày lễ tri ân của trường. Em muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc tới người cô giáo và cũng là người mẹ thứ 2 của em. Cô giáo Phạm Kim Liên. Em mong cô cho em gọi cô bằng tiếng gọi thân thương nhất từ tận đáy lòng! Mẹ. Người luôn lắng nghe và thấu hiểu cảm nhận của chúng con. Là một người thầy khi giảng dạy và là luôn lắng nghe và sẻ chia những cảm xúc đầu đời những lời động viên nhẹ nhàng nhưng vô cùng quan trọng đối với chúng con. Là một hiệu trưởng năng động sáng tạo cả trong công việc và phong cách giảng dạy. Cô không làm các công việc một cách thụ động mà chủ động để ra phương hướng cách giải quyết một cách triệt để. Cô và học sinh cùng tham gia các hoạt động chung của trường nên giữa cô trò dường như có một mối liên kết dặc biệt. Những cây cỏ dại mọc trong bồn hoa, những cành lá héo khô, cô tự tay chăm sóc tỉa cành không cần ai giúp. Ở nhà cô là một người hàng xóm tốt bụng. Cô coi trường là ngôi nhà của mình, coi làng xóm nơi đây như chính bà con anh em, quê hương của mình.
Cô còn nhớ không, Vào mùa hè năm ngoái cô đi du lịch cùng trường. Cũng là ngày sinh nhật của con. Cô đã gọi điện để chúc mừng con và nói cho con nghe về ý nghĩa của ngày đó. Khi về cô còn mua quà cho cả xóm. tuy nó chỉ là những món quà nhỏ nhưng nó lại mang một ý nghĩa rất lớn.
Con nhớ nhất là lần thi học sinh giỏi của trường. con rất thích môn toán và con hy vọng rằng con sẽ đạt được kết quả cao cả trong kỳ thi học sinh giỏi cấp trường và cấp huyện. Đó cũng là lúc cô nhận nhiệm vụ ôn tập buổi hai cho chúng con. Cô nói rằng con có khả năng trong môn văn và sẽ có thể đạt được giải cao. Cô muốn con suy nghĩ chuyển sang học môn văn và dù con quyết định thế nào thì cô cũng tôn trọng quyết định đó. Tuy con rất thích môn văn nhưng toán là môn con đam mê nhất. con vẫn quyết định học toán. Đến kỳ thi con đã không làm được bài. Con thất vọng và ai oán rầu. Mỗi khi gặp cô con lại cảm thấy xấu hổ và có lỗi. Nếu như con chuyển sang học văn thì có lẽ đã đạt được giải. Con biết rằng người ai oán nhất không phải là con mà chính là cô. Cô tiếc cho con, và cô muốn con có thể phát huy khả năng của mình trong môn văn học. một cơ hội đã đến với con Cô đã xin PGD cho con làm bài kiểm tra văn nếu được con sẽ được thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Con biết rằng danh dự của cô đã được lấy ra để đặt cược cho con có một cơ hội… Trong vòng một tháng cô dốc hết tâm sức vào việc dạy học cho con. Ban ngày cô ở trên trường làm việc, đến tối cô lại xuống tận nhà con chỉ bảo cho con. Cách dạy của cô rất đặc biệt không như ở trên trường. Cô nói một cách thiết thực áp dụng vào thực tế để con hiểu. Thật sự cô không chỉ dạy cho con học mà con là người dạy cho em lẽ sống ở đời, thế nào là lẽ phải.
Nhiều lúc Con cảm thấy bất lực. Cô đã đặt vào con một niềm tin quá lớn, con sợ mình sẽ không làm được nhiều lúc con định bỏ cuộc. Rồi cũng chính cô lại cho con niềm tin thổi vào con sự đam mê cho môn văn. Con cảm thấy mình thật hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên một cô hiệu trưởng lại phải xuống nhà của học sinh để dạy học. Chính vì vậy con quyết tâm học thật tốt để đền đáp lại công ơn của cô. Hôm nào cũng vậy sáng học chiều học tối học, Nhiều lúc con kiệt sức, hết niềm tin nhưng cứ nghĩ về cô hằng ngày phải làm bao công việc trên trường việc gia đình đến tối lại phải xuống tận nhà kèm con học, cô còn mệt hơn con nhiều lần cô không nản chí thì sao con có thể làm như vậy Đó chính là liều thuốc giúp con quên đi khó khăn mệt nhọc. Ngày con đi thi tỉnh cô đã nói với con cố gắng thi thật tốt đọc kỹ bài. Lúc ra khỏi phòng thi người con muốn gặp nhất chính là cô. con muốn khoe với cô là con làm được bài rất tốt. Chờ đợi kết quả chính là thời điểm cả 2 cô trò vừa vui mừng hồi hộp xen lẫn lo sợ. Kết quả cuối cùng cũng có con đạt giải 3 cấp tỉnh là người được giải văn cao nhất huyện. Cô vui mừng khôn siết. Nhận được tin cô xuống nhà thông báo con muốn chạy đến ôm lấy cô như con chim nhỏ muốn được mẹ chăm sóc. Thành tích của con chính là của cô cho. Nếu không có cô con sẽ chẳng có cơ hội để phát huy khả năng của mình. Bước chân lên bục nhận giải cầm giấy khen trong tay con muốn hét lên rằng con hạnh phúc quá con đã hoàn thành được ước mơ của mình. Cảm ơn cô. Người đã cho con nghị lực để bước đi trên con đường mình đã chọn. Con hạnh phúc và con biết rằng cô rất tự hào về con.Con không biết phải đền đáp công ơn của cô thế nào. Con sẽ cố gắng học tập thật tốt, Cố gắng đạt được thật nhiều giải cao.Niềm vui lại nối liền niềm vui vì con được nhận học bổng. Sống trong niềm hạnh phúc nhưng con không quên đây là năm em cuối cấp, áp lực thi cử rất lớn vì thế con cần có những phương pháp học tập có hiệu quả. Người luôn đứng đằng sau trằn trọc suy nghĩ mỗi đêm cho chúng con phương pháp học tập tốt nhất luôn ở bên cạnh dõi theo và lo lắng cho chúng con đó chính là cô . Mỗi ngày trôi qua Cô lại có thêm hàng trăm nỗi lo, lo cho chúng con có đủ sức khỏe để chuẩn bị thi không, Lo cho từng bạn học yếu đến khi có thể học khá hơn, cô lo cho chúng em nhiều lắm, nhiều đến nỗi quên đi sức khỏe của bản thân.. Có mấy ai hiểu được những hi sinh thầm lặng lớn lao của thầy cô, Thầy cô ơi! Những công lao của thầy cô chúng con đều ghi nhớ hết
Con biết hàng đêm khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ nhưng bên ánh đèn, bên trang giáo án cô của con vẫn miệt mài soạn bài để kịp ươm những mầm xanh. Sự hi sinh thầm lặng đó của cô tất cả cũng chỉ vì tương lai của chúng con.Rồi mai đây, khi phải chia tay với mái trường, xa thầy cô, xa bạn bè nhưng em vẫn luôn là một học trò bé bỏng ngày nào, vẫn muốn được nghe những lời dạy dỗ tận tình của cô. cô ơi! Giờ đây đứng trong thời khắc thiêng liêng này lòng em nghẹn lại không sao nói lên lời. Em còn muốn viết, viết nhiều hơn nữa để tỏ lòng biết ơn thầy cô nhưng em biết dù có nói bao nhiêu cũng không sao kể hết công lao to lớn của thầy cô.Thầy cô yêu mến! chuyến đò thầy cô đưa giờ đã cập bến, con chim non đã đủ cánh để bay đi tìm đến những chân trời mới khám phá những điều mới mẻ những điều chúng con chưa biết, sự chuẩn bị chu đáo của thầy cô đã cho con đủ hành trang để bước đi trên con đường tương lai. Nhưng dù có bay đến chân trời nào thì chúng em không bao giờ quên được mái trường THCS Vinh quang, nơi đây có đội ngũ các thầy cô giáo mà em kính yêu vô cùng. Em xin cảm ơn, ngàn lời cảm ơn công lao dạy dỗ của thầy cô giáo suốt 4 năm qua. Thầy cô không chỉ là người đưa chúng em khám phá những chân trời tri thức mà còn dạy chúng em những bài học làm người, dạy chúng em biết đối nhân xử thế, dạy chúng em biết yêu thương. Trong phút chia tay đầy vấn vương em xin gửi đến tất cả các bạn lời nhắn nhủ “ Các bạn ơi! Chuyến đò đã cập bến, xin hãy hãy đừng quên người đưa đò đó chính là những người thầy của chúng ta.
Thời gian vẫn cứ trôi, những trang giáo án vẫn miệt mài trong đêm, không gian lặng lẽ, chỉ còn lại tiếng lật sách, bút viết, tiếng gió thổi thoảng qua mang chút se lạnh của ván đêm, tiếng lạch cạch của kim đồng hồ… và rồi , tiếng chuông điểm khoảnh khắc 12 giờ, có lẽ chính lúc này , những con người lái đò vĩ đại ấy đã cảm nhận rõ nét nhất về thời gian. Thời gian nhìn dáng ngồi soạn bài của thầy cô, mà đi qua lặng lẽ, vô tình, để lại dấu ấn trên mái tóc thầy, đôi mắt cô. Ôi! Thời gian lặng lẽ mà sao vô tình đến thế? … Công ơn lớn lao của cô, chúng con không biết phải đền đáp như thế nào? Chúng con biết, nhiều lúc đã làm thầy cô ai oán lòng , không vui, chúng con xin hứa sẽ cố gắng học tập hơn nữa để có thể phần nào bù đắp những lỗi lầm của mình. Chúng con biết, thầy cô đã phải vất vả như thế nào khi lái một con đò, bao nhiêu sóng, bao nhiêu gió, thầy cô vẫn một lòng vì chúng con, che chở, dìu dắt chúng con. Những lúc chúng con chùn bước, bàn tay ấm cúng của thầy cô lại nâng đỡ nhẹ nhàng. Những lúc như bất lực, giọng nói truyền cảm lại đến với chúng con, cho chúng con thêm nghị lực. Thầy ơi, cô ơi, ngàn lần chúng con cảm ơn người! Chúng con sẽ cố gắng lắng nghe tiếng thời gian, nắm thật chặt trong tay dòng thời gian của mình,để có thể bước đến bến bờ thành công như niềm hi vọng mà cô dành cho chúng con. Đất nước cho chúng con một quê hương để thương, để nhớ. cha mẹ cho chúng con một hình hài, dáng dấp để sống và học tập. cô cho chúng con một nền tảng vững chắc bước vào đời.
Gửi người cô em hâm mộ học sinh của cô :
Trần Thị Mỹ Linh – Lớp 9A
Có thể bạn thích: