Ngày Quốc tế phụ nữ 8/3 có một lịch sử hàng thế kỷ đấu tranh giành quyền bình đẳng của phụ nữ trên khắp thế giới. Chính vì thế, nó mang những ý nghĩa cao đẹp và thiêng liêng Ngày 8/3 chính là dịp để mỗi chúng ta thể hiện tình cảm với những người phụ nữ thương yêu. Nhân ngày phụ nữ 8/3 đang đến gần, hãy cùng TopChuan tìm hiểu những câu chuyện ý nghĩa về phụ nữ bạn nhé.
2018-03-07 20:28:07
cam dong
Hãy yêu người vợ của mình
Nếu lỡ 1 ngày đánh mất đi một nửa của mình, lúc đó bạn sẽ thấy thấm thía sự quý giá và quan trọng của vợ đến nhường nào. Người phụ nữ sinh ra đã có thiên chức cao cả là làm mẹ và làm vợ. Họ là phái yếu nhưng lại giống như một cái máy đa năng luôn làm đủ thứ việc. Phụ nữ hầu hết người nào cũng có đức hi sinh cho gia đình rất nhiều. Họ yêu thương chồng con và gia đình chồng vô điều kiện. Bố mẹ đẻ nuôi họ lớn, nhưng đến tuổi đã đi lấy chồng chẳng bù đắp được nhiều cho công lao to lớn của bố mẹ mình. Ấy vậy mà, họ phục vụ gia đình chồng hết gần hai phần ba cuộc đời. Họ gọi những người xa lạ là bố mẹ, họ yêu thương bố mẹ chồng đôi khi còn hơn cả bố mẹ ruột. Vậy vì sao lại như thế, đó chính là vì họ yêu thương bạn – những người họ chọn làm chồng, những người họ tin tưởng và nguyện trao gửi cả cuộc đời. Phụ nữ về tới nhà là lăn vào bếp, giặt giũ, chăm con, dọn dẹp. Họ cũng kiếm ra tiền như các ông chồng, thậm chí là hơn. Ấy vậy mà xung quanh họ là những công việc không tên làm từ sáng đến tối không hết, bù đầu tóc rối. Phụ nữ thời trẻ họ cũng vô cùng xinh đẹp, dáng chuẩn eo thon nhưng vì ai mà họ trở nên xồ xề, bụng đầy vết rạn. Đó là vì họ hi sinh mọi thứ để sinh con cho bạn. Ấy vậy mà nhiều ông chồng thấy vợ mình sinh xong xấu đi nên đi cặp bồ, ngoại tình lăng nhăng bên ngoài. Đôi khi đàn ông thật tàn nhẫn, thiếu suy nghĩ và nếu nói nặng hơn thì thiếu tình người. Phụ nữ họ có thể mua cho bạn những cái áo, cái quần đắt tiền mà chẳng hề tiếc còn họ, họ chẳng bao giờ dám mua cho mình nổi cái váy hay đôi giày đắt tiền để mặc để đi. Phụ nữ họ có thể nhịn đói hoặc ăn uống qua loa nhưng lại để phần cơm ngon, canh ngọt cho con, cho chồng. Phụ nữ chỉ cần thấy chồng con ốm đau là chạy đôn chạy đáo để lo chạy chữa. Phụ nữ là người mà khi cả thế giới quay lưng với bạn thì họ vẫn ở bên cùng sẻ chia khó khăn, cùng bạn vượt qua mọi chuyện. Phụ nữ đôi khi bật khóc vì hàng nghìn công việc phải làm, đôi khi thấy uất ức khổ sở nhưng rồi vẫn quẹt nước mắt chống tay dậy để giải quyết mọi hậu quả do chồng con để lại. Phụ nữ có thể họ hay càu nhàu vì thực sự họ quá mệt mỏi vì ra xã hội công việc đầy áp lực về nhà lại xử lý đống bừa bội. Nhưng dù càu nhàu thì họ vẫn làm, tất cả vì bạn và vì gia đình. Phụ nữ có thể cau có, nói ghét chồng nhưng khi chồng khó khăn họ là người đồng cam cộng khổ, chạy vạy khắp nơi để giúp đỡ bạn đầu tiên.
Nói về phụ nữ có lẽ nói mãi không hết đức hi sinh của họ. Đôi khi tự hỏi phụ nữ sao mà ngốc vậy, phụ nữ sao mà tài giỏi vậy, phi thường vậy, thân liễu yếu đào tơ mà vẫn gồng lên để làm được đủ mọi thứ. Phụ nữ là kiểu người gì mà sức chịu đựng, nhẫn nại cũng như lòng vị tha ghê vậy… có lẽ tất cả là do họ yêu chồng, thương con và cái máu hi sinh nó đã ngấm vào người. Vậy nên xin hãy trân trọng họ, các ông chồng đừng bao giờ phản bội họ vì những người vợ đó đã hiến dâng cả cuộc đời này cho tổ ấm mà trong đó có bạn là chồng. Họ xứng đáng được yêu thương, được quan tâm chia sẻ và hơn hết họ cần sự thủy chung của người chồng. Đừng nhẫn tâm chà đạp lên mối tình thương mà họ đã làm cho bạn và con cái. Đừng cư xử như một ông chồng không biết điều xem vợ mình như một cô ô sin miễn phí. Nếu lỡ 1 ngày đánh mất đi một nửa của mình, lúc đó bạn sẽ thấy thấm thía sự quý giá và quan trọng đến nhường nào.
Bởi vì bà ấy là một người mẹ
Trên đường hành quân, những người lính nhìn thấy một người phụ nữ bẻ miếng bánh mì thành những mảnh nhỏ và đưa cho những đứa con của mình. Chúng thèm thuồng ngấu nghiến những mẩu bánh mì đó.
– Bà ấy chẳng giữ lại gì cho mình cả – Người sĩ quan lẩm bẩm.
– Có lẽ vì bà ấy không đói – Một người lính nói.
– Bởi vì bà ấy là một người mẹ – Người sĩ quan trả lời.
Ở đâu có phụ nữ ở đó có hạnh phúc
Trong bản nhỏ miền núi có ông già sống với một đứa cháu trai. Một buổi tối có người gõ cửa.
– Ai đấy? – đứa cháu hỏi.
– Tôi là giàu có – người gõ cửa trả lời.
– Ông ơi, cháu mở cửa cho giàu có vào nhà ông nhé – đứa cháu hỏi ông.
– Không – ông già trả lời – ông có cháu ở đây thì đã giàu có rồi, còn cháu cũng đã giàu có vì có ông đây.
Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa.
– Tôi là hạnh phúc – làm ơn cho tôi vào nhà.
Ông già bảo đứa cháu:
– Ta cần hạnh phúc mà làm gì nữa. Hai ông cháu mình sống với nhau thì đã là hạnh phúc rồi.
Một lúc sau nữa lại có tiếng gõ cửa.
– Ai đấy? – đứa cháu hỏi.
– Tôi là phụ nữ.
Đứa cháu nói với ông:
– Ông ơi, có người phụ nữ gõ cửa nhưng mà ta sẽ không mở cửa ông nhỉ, ta không cần phụ nữ đúng không ông.
Ông già bảo đứa cháu:
– Không phải thế đâu con ạ. Ta nên mở cửa cho phụ nữ vào vì ở đâu có phụ nữ, ở đó có hạnh phúc, mối tình và giàu có.
Đôi mắt của mẹ
Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi. Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường tìm tôi khiến tôi cảm thấy ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong các đứa bạn học trong lớp la lên:
– Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!.
Lúc ấy, tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về, tôi nói thẳng với bà:
– Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó. Vì lúc ấy, lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi cũng chẳng thèm để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà để không còn liên hệ gì với mẹ nữa. Vì thế, tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ. Và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế. Tôi giấu nàng về bà mẹ của mình và nói dối mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với mái ấm nhỏ và những tiện nghi vật chất có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ 1 căn nhà nhỏ. Thỉnh thoảng, tôi lén vợ gửi một ít tiền về biếu bà và tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi. Thế nhưng 1 ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi. Thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyện nên hét lên:
– Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!
Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời:
– Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ! – Mẹ lặng lẽ quay đi.
Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt 1 thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm tôi bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã. Bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của tôi hay sao? Một hôm, nhận được lá thư mời họp mặt của trường cũ gửi đến, tôi nói với vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng, mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân nên sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo. Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ viết:
“Con yêu quý, lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt nhưng mẹ sợ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất 1 bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà bị khuyết thiếu cơ thể nên mẹ đã cho con 1 bên mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con. Tuy nhiên, chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người. Mẹ cũng kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ. Mẹ yêu con lắm!”
Vết sẹo của mẹ
Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.
Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp nhưng bà có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy. Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo.
– Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt? – Cô giáo của cậu hỏi.
Người mẹ trả lời:
– Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đau đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi.
Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt rồi nói tiếp:
– Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm.
Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó như không muốn rời.
Có thể bạn thích: