Đó là những vần thơ ca ngợi những cống hiến thầm lặng của Mẹ cho quê hương, đất nước.
Bài thơ ” đau lòng mẹ “
Thời gian có xoá được không
Nỗi đau lòng Mẹ mất chồng mất con
Tháng năm chờ đợi mỏi mòn
Trái tim đau đớn héo hon thân gầy
Con ơi ! Về với Mẹ đây
Mẹ đã sắp xếp đủ đầy cho con
Ra đi khi tuổi còn son
Lãng quên nghĩa đạo làm con ở đời
Hồn con ở bốn hướng trời
Thấu chăng lòng Mẹ cả đời mong con
Các con vì nước vì non
Mẹ già thân yếu đợi con trở về
Bây giờ lòng Mẹ tái tê
Chồng con đi mãi chẳng về đơn côi
Bàn tay gầy héo đồi mồi
Bát hương quả trứng Mẹ ngồi đợi con
Phủ tấm lòng Mẹ sắt son
Hồn đọng hương khói vòng tròn bờ vai
Con Mẹ ở chốn tượng đài
Hãy về bên Mẹ chỉ vài giây thôi
Cô đơn Mẹ quá nhiều rồi
Lòng Mẹ cô quạnh bồi hồi xót xa
Đau lòng hình bóng Mẹ già
Ngày đêm lầm lũi cửa nhà NGÓNG CON !
Bài thơ ” mẹ anh hùng “
Ngày độc lập mẹ nghe tin dữ
Chín người con quyết tử không về
Nhận được tin báo trên đê
Hai chân ngã quỵ bốn bề ruột đau
Mái tóc mẹ pha màu sương khói
Đôi mắt bi quan mòn mỏi thời gian
Gió lùa hiu hắt khói nhang
Bóng mẹ thầm lặng nghĩa trang nhạt nhòa
Run run đặt cành hoa phía trước
Chín người con dỡi ngước nhìn theo
Mâm cơm thiếu vắng cảnh nghèo
Mẹ ngồi chờ đợi mắt nheo đục mờ
Thân côi cút bơ vơ xóm nhỏ
Bởi các con đã bỏ mẹ đi
Bao năm chinh chiến xuân thì
Hồn về đất mẹ hiến vì núi sông.
Bài thơ ” Mẹ với một mình “
Tháng bảy lại về trời đổ mưa ngâu
Các con đi đâu sao không về với mẹ
Tháng bảy trời mưa lòng đau như xé
Các con không về mình mẹ một mâm
Tháng bảy ơi sao cứ mãi mưa dầm
Để lòng mẹ cứ âm thầm đau xót
Chồng hy sinh khi công đồn phá bốt
Mẹ tiễn con mình lần lượt ra đi
Khi tiễn con mẹ đã khóc ướt mi
Ôm di ảnh chồng thầm thì nói nhỏ
Con ra đi theo con đường ông đó
Đường đấu tranh màu cờ đỏ ông ơi
Mẹ sinh ra các con ở trên đời
Nuôi con lớn mong là nơi nương tựa
Khi tuổi về già tối đèn tắt lửa
Giờ mẹ đang ngồi tựa cửa chờ ai
Các con hy sinh trong trận chiến kéo dài
Mẹ không mong có tượng đài hoành tráng
Mẹ hy sinh cả đời cho cách mạng
Mong cuộc đời này tươi sáng hơn thôi
Bài thơ ” Ngọn trong đêm “
Đêm dần xuống lặng bi quan mẹ thắp
Ngọn nến hồng sáng khắp không gian
Chín con của mẹ xốn xang
Ùa về với mẹ rộn ràng tâm tư!
Mẹ ngồi ngắm thực hư ngọn nến
Sắc lửa vàng hâm mộ mẹ yêu
Phải chăng mẹ đã thắp nhiều
Gọi con của mẹ ưa thích chạy về?
Lâu lắm rồi đường quê vắng bóng
Chín con trai mẹ ngóng, mẹ chờ
Chiến tranh sống, chết ai ngờ
Biết rằng là thế, mẹ mơ sun vầy!
Mỏi mòn đợi đêm ngày trông ngóng
Con không về tiếng vọng đêm khuya
Chín con lần lượt chia lìa
Hiến dâng đất nước xuân kia đâu còn?
Mẹ nghẹn ngào gọi con vì nhớ
Mắt mẹ loà món nợ máu xương
Gọi hoài, gọi mãi đêm trường
Cô đơn mình mẹ bức tường cũng đau!
Đời sao lắm bể dâu ngang trái?
Chín đứa con đi mãi không về!
Quặn lòng đau xót tái tê…
Nghĩ thương thân mẹ, thương quê hương mình!
Mẹ ngồi ngắm từng hình con mẹ
Đôi tay run lật khẽ từng hình
Đêm tàn vẫn mãi lặng thinh
Nén lòng thương mẹ tội tình tấm thân!
Nến đã cháy cũng gần tàn lụi
Như dáng hình lủi thủi mẹ mang
Đau thương lệ ướt hai hàng
Mẹ nhìn nến cháy lại càng đớn đau!
Bìa thơ ” mẹ Việt Nam anh hùng “
Thằng cả gắp vội ăn đi
Món rau ngon lắm mẹ thì mới mua
Hôm nay mẹ nấu canh cua
Các con đông đủ ăn đua xem nào..
Giờ thì không được ồn ào
Thằng ba im lặng gắp vào mà ăn
Thằng tư sao mặt lại nhăn
Chắc lại ăn trúng ớt xanh nữa à
Thằng 5 liên tục xúc và
Ăn tham vẫn vậy như là trước kia
Thằng 6 vẫn xúc từng thìa
Ăn chậm lại trách ô kìa hết cơm
Thằng 7,thằng 8 dỗi hờn
Tính hay đố kỵ phải hơn mọi người
9 ơi! sao đứng đó cười
Anh em đông lắm nhịn cười mà ăn
Dứt lời nước mắt mẹ lăn
Mâm cơm mẹ nấu còn thằng nào đâu
Nhìn thẳng vào ánh mắt nâu
Là sự mất mát khắc sâu tâm hồn
9 đứa 9 sự cô đơn
Mỗi lần tin hung ác đau hơn xé lòng
Mọi người hỏi có bi quan không ?
Các anh tất cả đều không quay về
Đêm nào mẹ cũng ngủ mê
Mấy thằng bất hiếu chịu về rồi sao ?
Gỡ nón cho mẹ xem nào
Con mẹ ai ai cũng bảnh bao vô cùng
Nhưng ai ai cũng tỏ lạnh lùng
Hiện ra phút chốc rồi cùng lìa xa
Để cho mắt mẹ lại nhòa
Tay ôm di ảnh nhìn mà xót thương
Hôm nào cũng thức đêm trường
Đợi tiếng gõ cửa thân thương con về
Rồi sau thất vọng ê trề
Các anh tất cả có về nữa đâu
Thời gian mái tóc phai màu
Nhưng niềm đau ấy không sao cách rời.
Có thể bạn thích: