Laika ( Nguyễn Lai) là một cô gái theo học ngành Kinh tế của trường Đại học Kinh tế quốc dân nhưng lại có đam mê viết lách. Những vần thơ của cô không quá chau chuốt và cầu kỳ về câu chữ nhưng lại chân thật, gần gũi đến lạ với người đọc, như nói hộ nỗi lòng của biết bao người. Mình xin giới thiệu 1 số ít bài thơ tiêu biểu của nhà thơ trẻ này tới các bạn để các bạn có thể cảm nhận được phần nào sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, sự yếu mềm mà đầy mạnh mẽ, kiên cường bên trong người con gái nhỏ bé này nhé.
Tạm biệt tuổi thơ, tao phải lớn mất rồi
Đưa tay đây
Tao dắt mày về ngày xưa
Về với tuổi thơ, tắm cơn mưa đầu hạ
Mưa xối mù trời, gột rửa hết bụi đường, bon chen, vồn vã
Mình bứt lá dừa, tết cào cào cho đá nhau chơi.
Chạy nhanh lên mày ơi
Dưới ao làng, mấy đứa trẻ con đang tập bơi thích quá
Mày đừng lo, không biết bơi cũng không sao cả
Tao chặt cây chuối già,mày ôm chặt vào,vung chân đạp một hồi là sẽ biết bơi ngay.
Mày lại đây…
Tao với mày chơi bi
Mày thua rồi ngủ nhè lăn ra khóc
Tao xị mặt ra, trả mày nguyên một vốc
Mày lại cười khì khì, lại lóc cóc đòi chơi.
Một lần này nữa thôi, mày thua rồi đừng hòng tao trả nữa.
Ở kia kìa, giàn hoa tigon mới nở
Mày cúi xuống đi, kênh tao lên, tao ngắt vài chùm
Rủ thêm mấy đứa con con
Thành hai hội nhà gái, nhà trai, mình chơi trò cô dâu chú rể.
Cầm lấy cái chai
Tao với mày ra đồng bắt dế
Con dế mèn này cặp đùi to đáo để
Đá con nào cứ phải biết tay ông.
Thả diều đi…
Gió đã lên thơm mát cả cánh đồng
Mày cầm dây, tao tung lên, chạy thật nhanh kẻo diều không kịp gió
A!
Bay rồi
Cái đuôi dài ngoằng
Bay cao thật đó
Buộc vào cây đi, mình nằm bên bờ cỏ, nghe dòng nước êm trôi.
Ở lại đây một tí nữa thôi
Tao muốn chặt tre, cùng mày chơi súng phốc
Bắn nhau tùm lum, vừa chạy vừa la, vừa thở ra hồng hộc
Tao biết mà, mày sẽ lại thua tao.
Mày nghĩ xem…còn trò gì chưa thử không nào
Chơi chắt, chơi chuyền, bắt chuồn chuồn…trò nào tao cũng thích
Giá như mình cứ được ở đây
Mải vui chơi, đùa nghịch
Chẳng phải quay trở lại bây giờ.
Trời tối rồi kìa
Về nhanh thôi, kẻo bố mẹ lo
Tao muốn có phép màu bắt thời gian ngừng trôi, để tuổi thơ ở mãi
Tiếng cười trong veo
Giữ tháng năm ở lại
Làm trẻ con
không hề biết mùi trống trải, 1-1 côi.
Tạm biệt tuổi thơ, tao phải lớn mất rồi.
Lai Ka
Tuổi thơ của bạn như thế nào, có giống với những gì tác giả kể trên kia không? Tuổi thơ của tác giả không có những cuối tuần được bố mẹ cho đi công viên, sở thú, xem phim mà là những trưa hè nắng cháy chạy lông bông cùng lũ bạn đuổi bắt châu chấu, cào cào, buổi tối đi bắt ve sầu, thỉnh thoảng trốn học đi hái sim, những buổi chăn trâu, thả diều, chơi đùa cùng đám bạn… Đó là những tháng ngày hồn nhiên, hạnh phúc và đẹp biết bao. Nhưng, tuổi thơ dù có đẹp thế nào thì nó cũng trôi qua và ta cũng không thể bé lại mà sống những năm tháng ấy một lần nữa, ta chỉ có thể giữ như những ký ức đẹp nhất của cuộc đời, để mỗi khi nhớ về, dù có tiếc nuối một chút nhưng vô cùng hạnh phúc, phải không?
Từ hôm ấy
Từ hôm ấy ta ngừng hỏi thăm nhau
Ngừng yêu thương và bắt đầu xa lạ
Mải miết đi trên đường đời trăm ngả
Chẳng còn một ai nhắc hai chữ “đã từng”.
Từ hôm ấy ta bỗng hóa người dưng
Đôi chân bước đi không một lần dừng lại
Yêu dấu 1 thời cũng trôi xa mãi mãi
Chúng ta xem nhau chưa tồn tại bao giờ.
Từ hôm ấy ta ngừng những giấc mơ
Ngừng nhắc tên nhau, thôi đợi chờ nhau đến
Góc phố ngày xưa nơi ta từng hò hẹn
Bao người lại qua phủ hết dấu chân về.
Từ hôm ấy ta chẳng còn thức khuya
Để kể nhau nghe những bi đát vui thường nhật
Điện thoại cũng bi đát nằm cả ngày lay lắt
Thiếu tiếng chuông quen báo tin nhắn một người.
Từ hôm ấy ta đã mất nhau rồi
Mất đi tiếng cười vui tươi như ngày trước
Từ hôm ấy đã bắt đầu biết được
Không phải cứ yêu sẽ bước đến cuối cùng.
Lai Ka
Bạn có từng trải qua một mối tình dang dở chưa? Nếu chưa thì xin chúc mừng bạn, còn nếu đã từng ở trong hoàn cảnh này có lẽ bạn sẽ đồng cảm với tác giả, bởi không phải câu chuyện nào cũng có kết thúc vui. Cái cảm giác nhớ nhung một người nhưng không thể nói ra, rất quan tâm một người mà bị người ta chối bỏ, cảm giác mất đi một người mà mình yêu thương mãi mãi…nó đau đớn như thế nào. Nhưng tất cả rồi cũng sẽ qua đi, bởi tác giả hiểu được ” Không phải cứ yêu nhau là sẽ cùng nhau bước tới cuối con đường. Yêu nhau là duyên, ở lại cùng với nhau là phận, chúng ta phải học cách chấp nhận và mỉm cười”.
Lỡ thích mất rồi
Lỡ thích mất rồi thì biết phải làm sao
Chỉ muốn gặp thôi vì ngày nào cũng nhớ
Nhiều lúc ngẩn ngơ ngồi 1 mình lo sợ
Nếu biết được thì…người ta có vui không.
Lỡ thích mất rồi nên sáng nhớ chiều mong
Không được hỏi thăm…tự nhủ lòng…giận lắm
Thế mà vừa xem vài dòng người ta nhắn
Lại khẽ mỉm cười, quên cả giận người ta.
Lỡ thích mất rồi nên thường hát ngân nga
Rồi ngồi mộng mơ về ca từ trong đó
Rằng một ngày kia trên con đường bé nhỏ
Người ta với mình…cùng đón gió…nắm tay.
Lỡ thích mất rồi nên chỉ biết giờ đây
Thấy người ta bi đát là cả ngày ủ rũ
Nhớ một nụ cười mà nhiều đêm mất ngủ
Đôi lúc chạnh lòng…người ta cứ vô tâm.
Lỡ thích mất rồi nên chỉ muốn quan tâm
Muốn bên người ta…gần…gần hơn chút nữa
Chờ đến một ngày tim người ta mở cửa
Để trái tim này bớt vô cớ lo âu.
Lỡ thích mất rồi…người ta có biết đâu.
Lai Ka
Nếu bạn đã từng thích một người thì hẳn là bạn sẽ hiểu cảm xúc của cô gái trong bài thơ này. Cảm giác biết nhớ nhung một ánh mắt, một nụ cười, luôn trông ngóng một người, mà lại làm như không quan tâm, không để ý đến người ta chính là cảm xúc của tác giả trong lần đầu biết ” thích ” một người đấy, chắc hẳn bạn cũng vậy nhỉ. Và dù bạn đang ở độ tuổi nào đi chăng nữa thì những rung động đầu tiên này vẫn hồn nhiên và trong sáng như thế này, đúng không?
Phải tranh thủ những ngày còn son trẻ
Phải tranh thủ những ngày còn son trẻ
Đến những nơi có thể đến trong đời
Tự tại cười và tự tại vui chơi
Bởi tuổi trẻ đâu một đời ở lại.
Phải tranh thủ những ngày còn khờ dại
Làm những điều thật thoải mái, dù điên
Đừng phí xuân cho ướt át, muộn phiền
Bởi ngày xanh có tiền nào mua được.
Phải tranh thủ những ngày còn vững bước
Để cuồng ngông và mơ ước thật nhiều
Một cuộc đời dài- ngắn được bao nhiêu
Hãy cố gắng vì những điều khao khát.
Phải tranh thủ những ngày đầu chưa bạc
Da chưa nhăn, mắt còn sáng, chưa mờ
Chưa vợ/chồng và con cái cũng chưa
Sống điên cuồng như chưa từng được sống.
Lai Ka
Chúng ta người nào cũng có thời tuổi trẻ của mình, cái thời mà mình luôn ao ước được ngao du khắp đó đây, được đến những vùng đất mới, gặp gỡ những con người mới, khám phá những điều mới mẻ và thú vị.Ở cái tuổi đó, nhiều lúc công việc bộn bề làm chúng ta mệt mỏi, chán chường. Ở cái tuổi đó, sự chông chênh khi nghĩ về cuộc đời và tương lai có thể khiến chúng mình muốn bỏ trốn tất cả. Và chúng mình chỉ muốn xách ba lô lên và đi. Vậy thì, tại sao bạn lại không thử một lần dành thời gian cho những chuyến đi, để được thấy nhiều hơn, nghe nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn và để hiểu nhiều hơn. Tại sao lại không chứ, vì chúng mình còn trẻ mà, đúng không?
Bố
Bố vốn chẳng nói nhiều như mẹ
Chẳng ríu rít lên khi mỗi buổi con về
Chẳng bao giờ nói nhớ con nhiều lắm
Chỉ cuối tuần nào cũng hỏi có về quê.
Bố ít khi mắng con sai này nọ
Toàn bênh con mỗi lúc mẹ bực mình
Khi con ốm bố chẳng cưng chẳng nịnh
Nhưng suốt đêm dài bố ngồi đó, lặng thinh.
Lần bố ốm dù rất đau, rất mệt
Con nằm bên…trông bố…ngủ ngon lành
Bố chẳng đành nếu thấy con mất giấc
Nên 1 mình chịu đựng suốt năm canh.
Bố lạ lắm chỉ thích ăn thịt mỡ
Bảo nạc dai bố không thích, không ăn
Con sung sướng ăn hết phần bố gắp
Mà ngây thơ không hỏi lại một lần.
Bố là thế như siêu nhân, người máy
Làm cả đời, da cháy sạm, vai xương
Bố là bố người bằng da bằng thịt
Nhưng sao con thấy bố quá phi thường.
Laika
Đây là bài thơ đầy xúc động của tác giả dành cho người bố thân yêu của mình. Laika viết bài thơ này khi bố của bạn ấy đang nằm trên giường bệnh trong những ngày cuối cùng để chống chọi với căn bệnh ung thư phổi. Với một người con luôn yêu thương bố mình mà phải chứng kiến cảnh bố chịu đựng sự đau đớn trong bệnh tật, ngay cả thở cũng thấy khó khăn thì nỗi đau quả là rất lớn. Nếu bạn đã từng bị mất đi người thân thì bạn sẽ hiểu được tâm sự của tác giả trong bài thơ này. Không cầu kỳ, không văn vẻ mà bài thơ lại chạm đến những tình cảm sâu lắng nhất của người đọc.
Cũng qua bài thơ này, tác giả muốn nhắn nhủ với mọi người hãy thay đổi nếu như bạn đang sống vô tâm với bố mẹ, và còn bố mẹ là điều may mắn nhất mà bạn có trong cuộc đời này.
Mẹ tôi
Bạn đừng cười khi trông thấy mẹ tôi
Ngày với tháng cứ mang đôi sọt rách
Chiếc xe đạp lâu năm ốc vít kêu cành cạch
Tấm áo cũ nhàu mòn rách cả hai vai.
Bạn đừng cười khi mỗi buổi sớm mai
Mẹ thức giấc từ canh hai mờ mịt
Lọ mọ nồi xoong, thái rau gà, rau vịt
Rồi lại vội vàng, rối rít đạp xe.
Bạn đừng cười khi thấy mẹ dừng xe
Và nhặt nhạnh từng thanh tre, thanh gỗ
Mẹ bảo “Mấy thứ này không có dùng thì khổ
Tiền chẳng có nhiều, nhặt cho đỡ phải mua.”
Bạn đừng cười khi thấy mẹ già nua
Vẫn còng lưng vượt qua từng con dốc
Những thứ mẹ mang nào vỏ chai, giấy lốc
Sắt vụn, nhôm, đồng…một lũ nhóc lớn khôn.
Bạn đừng cười khi gió rét mùa đông
Sương lạnh ngắt, từng cơn giông ập tới
Vẫn có một người khom lưng đạp xe rất vội
Sóng gió cuộc đời không không ngăn nổi vòng lăn.
Bạn đừng cười, cười trên những gian nan
Những lo toan mà mẹ tôi chịu đựng
Cả cuộc đời mẹ vẫn đang gồng sức
Để gia đình có những khúc ca vui.
Tôi tự hào vì có mẹ của tôi
Một người mẹ luôn lôi thôi, lem luốc
Nhưng trái tim có ai so bì được
Cả tấm lòng, là ngọn đuốc sáng soi.
Cầu mong người sẽ ở mãi bên tôi!
Lai Ka
Đây là bài thơ viết về mẹ của tác giả – một người mẹ tuyệt vời. Chúng ta sinh ra không có quyền lựa chọn số phận cho mình, không có quyền lựa chọn bố mẹ cho mình, nên dù bố mẹ bạn có làm nghề gì đi chăng nữa thì cũng chỉ vì kiếm tiền lo cho gia đình, để nuôi bạn khôn lớn mà thôi. Tấm lòng của bố mẹ nào có gì có thể sánh được, vậy nên chúng ta hãy biết ơn và trân trọng, yêu thương bố mẹ nhiều, thật nhiều nhé.
Có thể bạn thích: