Khi về già con người đã có nhiều trải nghiệm hơn về cuộc đời, cũng chính vì vậy mà người già thường có suy nghĩ chín chắn và biết bằng lòng với những gì mình đang có. Người già luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho con cháu nhờ những kinh nghiệm sống quí báu mà họ truyền lại. Nhân ngày quốc tế người cao tuổi 1-10, TopChuan.com xin giới thiệu những bài thơ hay viết cho người cao tuổi.
Bài thơ: TUỔI GIÀ – Phan Thu Hà
TUỔI GIÀ
Thơ Phan Thu Hà
Đôi lúc băn khoăn tự hỏi
Hình như lòng đã nguội rồi
Như mùa thu về trước cửa
Thế nào lá chẳng phải rơi
Đôi lúc vẩn vơ chợt nghĩ
Mùa đông dường chớm heo may
Con tim nhuốm màu tuyết phủ
Gió thốc lạnh theo từng ngày
Đôi lúc cồn cào nỗi nhớ
Dõi về năm tháng đi qua
Vô tình gặp tờ lịch cũ
Vu vơ sương khói nhạt nhoà
Đôi lúc cô 1-1 ám ảnh
Chiều hôm bóng nắng xa dần
Thèm nghe tiếng cười con trẻ
Âm thầm ngóng những bước chân
Đôi lúc sống bằng quá khứ
Ngày hôm qua lại bỗng quên
Bất chợt gặp người không lạ
Nghĩ mãi chẳng nhớ được tên
Đôi lúc bật cười lẩn thẩn
Hình như …ngọng nghịu ngôn từ
Chợt giật mình mà lẩm bẩm
Ô hay …tuổi già đấy ư ?
Phan Thu Hà
Bài thơ: TUỔI GIÀ CẦN SẺ CHIA VÀ THẤU HIỂU – Nguyệt Sương
TUỔI GIÀ CẦN SẺ CHIA VÀ THẤU HIỂU
Thơ Nguyệt Sương
Trong cuộc sống mấy ai người không trải
Lúc tuổi già theo quy luật thời gian
Cõi trăm năm thoáng chốc mây ngàn
Như giấc mộng cõi hồng trần ta ở
Thất thập cổ lai hy rồi cũng về gõ cửa
Bình thản thôi đón nhận tựa niềm vui
Những sân si ân oán cuộc đời
Xin gác lại sau nụ cười an lão
Thì người nhé trong nhân gian hư ảo
Dẫu biết rằng còn nhiều lắm khổ đau
Còn nhiều lắm những kiếp sống u sầu
Hãy trân quý hiểu thấu người cao tuổi!
Xin hãy đừng để tuổi già phải khổ
Phải cô 1-1 lẻ bóng một mình
Phải vất vả vật lộn mưu sinh
Khi nằm xuống không người thân bên cạnh
Xin đừng để người già bất hạnh
Nước mắt tháng năm đã đặc quánh lại rồi
Dẫu khổ đau cũng chẳng thể nào rơi
Mà chảy ngược vào sâu tâm khảm
Tuổi già đến sẽ sợ cô 1-1 lắm
Sợ thế gian vô cảm trước cuộc đời
Sự sống chết nhẹ tựa chiếc lá rơi
Nhưng rất cần sự sẻ chia nóng cúng
Xin hãy chăm lo để người già vui sống
Được an nhiên bên con cháu cuối đời
Sống nóng cúng 1-1 giản mà vui tươi
Tâm an lạc trước khi rời cõi tạm!
29/9/2018
Bài thơ: HẠNH PHÚC TUỔI GIÀ – Nguyễn Thị Khánh Hà
HẠNH PHÚC TUỔI GIÀ
Thơ Nguyễn Thị Khánh Hà
Tuổi xuân chiến round xông pha
Góp sức giữ nước, giữ nhà bình yên
Bây giờ tuổi đã cao niên
Về xây tổ nóng giữa miền quê ta
Vững vàng như một cây đa
Điểm tựa vững chắc cho bà, cho con
Giữ tình chung thủy sắc son
Tình làng, nghĩa xóm vuông tròn trước sau
Già rồi ta dựa vào nhau
Ốm đau, bệnh tật sẽ mau đẩy lùi
Vợ chồng chia ngọt, sẻ bùi
Cháu con hiếu thảo,yên vui cửa nhà.
30/9/2018.
Bài thơ: TÌNH TRI KỈ – Trịnh Thanh Hằng
TÌNH TRI KỈ
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Lâu lâu bạn móm mới sang
Buôn vài câu chuyện lan man tào phào
Rằng cụ sức khỏe thế nào
Cảm ơn tôi vẫn không sao “phình phường”
Mỏi lưng cụ ngả xuống giường
Để tôi đi lấy gói đường về pha
Tuổi mình chỉ thích cháo hoa
Sì sà sì sụp thế là dễ trôi
Cao lương mỹ vị thì thôi
Dành cho con cháu chúng tôi không màng
Lấy cốc nước vối làm sang
Lấy nồi cháo loãng hơn hàng tiến vua
Tuổi này chẳng thiết hơn thua
Sống vui sống khỏe nô đùa cháu con
Chúng mình qua mấy lần son
Tai thì nghễnh ngãng vẫn còn thích buôn
Dưỡng sinh thể dục khỏi buồn
Nâng cao sức khỏe lại luôn yêu đời
Chín mươi kể cũng chơi vơi
Sống vui sống khỏe xáo xơi hoa màu
Trồng cây nhổ cỏ bắt sâu
Chăm vườn rau sạch sá đâu tuổi già
Hôm nay hái được mớ cà
Cụ cầm một ít về nhà mà ăn
Mai ngày đi lại khó khăn
Nhớ chống gậy nhé sang thăm bạn hiền
Chúng mình trời đã se duyên
Tri ân tri kỉ hẹn tiền kiếp sau.
Bài thơ: Yêu mình – Phan thúc Định
YÊU MÌNH!
Thơ Phan Thúc Định
Phụ nữ này! Đừng trễ nải nghe chưa!
Ngoài bốn mươi đừng nghĩ rằng chấm hết!
Dẫu bộn bề trăm ngàn công việc
Thì yêu mình phải là việc đầu tiên!
Đừng tự ti trước những vết chân chim
Quầng da nám hằn in trên khuôn mặt
Ai cưỡng được bụi thời gian hiu hắt
Quy luật mà! Sao cứ phải già non?
Hãy bối tóc cao mỗi bận ra đường
Và son phấn nhưng nhớ đừng đậm qúa
Thoảng nước hoa cho đời xanh sắc lá
Bỏ lại phía sau cơm áo nhọc nhằn!
Hãy gọi bạn bè tám chuyện rồi đi ăn
Trên bàn tiệc vẫn sẵn sàng nâng cốc
Chiều xuống phố tập thể hình thể dục
Thả hồn mình trên cỏ cát biển ru!
Đừng nhốt mình trong thế giới ngục tù
Của khuôn phép và thiên chức gì đó…
Thiên chức làm người là thiết tha nắng gió
Đừng như bến gầy nằm đợi hết trăm năm!
Phủ Quỳ, 29/9/2018.
Cụ Định.
Bài thơ: MUỐN THÊM TUỔI THÊM VUI – Nguyễn Đình Cường
MUỐN THÊM TUỔI THÊM VUI
Thơ Nguyễn Đình Cường
Ai cũng mong sống cho hết tuổi già
Được các cháu gọi ông bà trìu mến
Như người qua sông mong cho đò cặp bến
Chỉ từng đó thôi, đâu có ước gì nhiều!
Tuổi về chiều biết sống được bao nhiêu
Muốn thì lắm! Qũy thời gian có hạn
Ta đã ngẫm nên khuyên cùng các bạn
Chuyện giàu sang, danh vọng…hãy bỏ qua
Khi lên chức làm danh phận ông bà
Lo thể dục, rồi giữ nhà, trông trẻ…
Mong trong người luôn được vui, được khỏe
Chẳng phiền chi đến bệnh viện, đốc tờ…
Để khỏi buồn ta đọc mấy vần thơ
Hay cùng bạn mang cờ ra so ván
Đi đây đó, thăm người thân, bè bạn
Thỏa đời ta khi vui hưởng tuổi già
Biết muôn nhà với muôn cảnh cây hoa
Đời ưu ái thì ta vui đón nhận
Thôi cứ sống khỏi cần chi vướng bận
Để cho đời cứ thêm tuổi thêm vui!
– – – – –
Nguyễn Đình Cường.
Bài thơ: MÓN QUÀ – Đỗ Hương
MÓN QUÀ
Thơ Đỗ Hương
Cha bây giờ trong veo như đứa trẻ
Trầm mặc ngồi nghĩ ngợi mông lung
Tấm lưng đổ dài như một dòng sông
Chiếc khăn mải miết hôn lên từng giọt mồ hôi thân thể
Thương yêu lắm! Con như người mẹ trẻ
Chăm bẵm Người như chăm bẵm con thơ
Nắn bàn tay đồi mồi như đốm nắng mùa thu
Dạy Người tập gõ tay kiếm tìm kí ức
Như ngọn gió thu mong manh thổn thức
Người lần lần vãn chuyện với tôi
Người bảo rằng: ” con hãy ở lại chơi”
Tôi quay đi giấu chính mình ngấn lệ!
Vầng.
Cha lẫn rồi!
Con sẽ chăm chút như ngày tấm bé
Thích quà gì con sẽ bằng được mua ngay
” Đứa trẻ ” của tôi ơi! Con biết ngày ngày…
Cha thèm lắm ” món quà” ngồi bên người xoa bóp!
Xưa con bé, có bao giờ cha thiếu sót?
Cả món ăn tinh thần cũng đầy ắp tim con
Nhà ta nghèo lại xa ngái đất Hưng Yên
Buộc dây thừng, chiếc xe con… đến thủ đô, cha kéo…
Từng đoạn đường … cút kít bên cha, con lẽo đẽo
Có phải 300 cây đâu, mà
không đến được, đúng không cha?
Ba mươi cây số dài, dằng dặc những ổ gà
Hàng cháo quảy ven
đường, lần đầu con nếm bỏng
Cháo dậy mùi chai, cọng rau răm thái mỏng
Chiếc bát xinh, cái quảy thơm giòn
Cha ngồi ngắm con ăn và tấm tắc khen ngon
Đó là hồi thập niên 70 cha ơi, cha còn nhớ?
Giờ cõi tạm chòng chành bên bồi bên lở
Hơn chín mươi mùa, cây khóc tiễn lá đi
Cả hai cuộc thánh chiến cũng qua, chớp mắt, thần kì
Đây chặng cuối cùng,
ngót nghét gần thế kỉ!
Đêm về thủ đô, đêm rưng rưng không ngủ
Khổ những mùa thu lá rụng tiêu điều
Con nằm nhớ cha…nhớ lắm, cha yêu!
Con đang còn cha là một điều hạnh phúc!
27/9/2018
SunNy Do
Có thể bạn thích: