Bình minh thể hiện cho khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày. Lúc này ánh mặt trời chuẩn bị hé mở, sẽ chứa đựng những nguồn năng lượng dồi dào tích cực vào mỗi sớm … xem thêm…mai. Bắt được khoảnh khắc này sẽ làm người nhìn luôn cảm thấy yêu đời, lạc quan và tràn đầy sinh lực. Bình minh cũng là chủ đề của rất nhiều bài tản văn hay. Hãy cùng khám phá ngay các bài tản văn viết về bình minh qua bài viết dưới đây nhé.
Đánh thức bình minh
Người ta vẫn bảo tiếng gà gáy là để đánh thức bình minh, đón chào một ngày mới bắt đầu. Dường như tiếng gà báo thức để không cho phép ai được “ngủ quên” và nhắc nhở một bình minh cuộc đời vẫn đang ở phía trước…Một mùa xuân bất tận của đời người đang khơi mạch từ nguồn cội quê hương…
Hai mươi năm, anh em tôi mới có dịp trở lại căn nhà ở quê trong những ngày còn lam lũ. Buổi sáng đầu tiên trong hơi sương lành lạnh, đáp lại lời chào vừa có ánh mắt mênh mang xa vắng: “Ở đây buổi sáng thức có gà gáy anh ạ!”. Dường như tiếng gà gáy ấy đang thức dậy trong em cả một thời thơ ấu háo hức những kỷ niệm thiêng liêng? Vậy mà suốt hai mươi năm ròng ở thành phố, tôi chưa lần nào nghe em nói là em nhớ nhà!…
Tôi chợt nhớ đến chuyện con gà chết của người bạn ở xóm bên. Anh ấy có con nhỏ, mà đứa con của anh lại thích gà. Anh tìm mang về một con gà trống màu sắc vừa cổ quái vừa thanh lịch. Buổi sáng con anh và đám trẻ hàng xóm nghe tiếng gà gáy là chúng lại vuốt ve, nghịch chơi với gà, vui sướng lạ! Cũng những buổi sáng ấy, mấy người lớn hàng xóm nhìn lăm lăm con gà cằn nhằn: “Con gà mắc dịch! Gáy gì vang quá không ngủ được! Có ngày ông bịt mỏ!”.
Lần nọ anh đi xa về, không nghe tiếng gà gáy, tưởng nó đi lạc, hoá ra nó đang nằm trong… nồi hầm măng! Một viên đá chọi từ tay một người lớn hàng xóm đã làm bể sọ con gà. Sọ gà cũng chỉ là…sọ, bể sọ thì gà chết! Thằng con nhỏ của anh khóc nhè cả tháng trời. Đặc biệt mỗi khi nghe tiếng gà gáy, nó cứ tấm tức…
Lần về quê ăn Tết năm ngoái, ông anh đang định cư ở Mỹ kể với tôi: Một ông bạn già của anh cũng mang thân phận “tha phương cầu thực”, một buổi sáng lái xe đi làm sớm, chợt nghe tiếng gà gáy… Chao ôi! Lòng cứ nôn nao một nỗi nhớ quê…
Về nhà, ông kể cho mấy đứa con nghe chuyện con gà gáy và chuyện lan man về dòng sông, đồng ruộng, chùa chiền, chim muông, chó gà… ở nơi quê nhà xa khuất bao năm, mà những đứa con ông sinh ra trên đất Mỹ chưa từng được biết. Chúng lấy làm lạ và hăng hái đi nghe tiếng gà gáy theo lời ông dẫn dụ.
Buổi sáng, mấy cha con ông lặng lẽ đỗ xe gần ngôi nhà có con gà gáy, chờ đợi và chờ đợi… Thế rồi … ò… ó … o! ò … ó … o!… Ông nhìn những đứa con đang ngạc nhiên và khoái trá. Ông muốn trào nước mắt khi thấy mình đang mang đến cho con cái một điều gì đó quá đỗi kì diệu và thiêng liêng.
Nhiều buổi sáng nữa cũng như vậy… Và tới một buổi sáng, các con ông chán nghe tiếng gà vì còn nhiều trò vui khác. Chỉ còn mình ông lặng lẽ chờ đợi, lắng nghe và lặng lẽ khóc một mình…
Tôi hiểu rằng sáng nay tiếng gà đã khơi dậy tiềm thức, đánh thức nỗi nhớ của cô em tôi. Người ta vẫn bảo tiếng gà gáy là để đánh thức bình minh, đón chào một ngày mới bắt đầu. Dường như tiếng gà báo thức để không cho phép ai được “ngủ quên” và nhắc nhở một bình minh cuộc đời vẫn đang ở phía trước… Một mùa xuân bất tận của đời người đang khơi mạch từ nguồn cội quê hương…
Nguyễn Thanh Xuân


Tôi thức dậy cùng với bình minh
Bình mình rực rỡ nơi chân trời, đại dương như mặt gương lấp lánh phản chiếu ánh bạc. Trái tim chẳng còn mệt nhoài vì những thứ cảm xúc hỗn độn ngoài kia nữa. Tôi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời trong xanh đẹp đẽ ấy, giọt nước mắt cuối cùng cũng thôi rơi, hòa vào từng đợt sóng đang vỗ về trên cát.Thời gian cứ miệt mài trôi mà bỏ quên mất thời niên thiếu. Vô tình đến nỗi khiến nhịp thở của tôi cũng trở nên dồn dập. Đôi chân vẫn đang đứng nơi lưng chừng hạnh phúc, liên tục chạy trốn cái nhìn của những kẻ đánh giá trong xã hội. Trôi theo giây phút bình yên vẫn luôn nằm sâu trong tâm hồn, được che giấu bằng hiện thực khắc nghiệt của cuộc sống.
Thì ra Thượng đế vốn chẳng sắp xếp công bằng cho ai cả, là tự họ kiên trì tiến về phía trước, tự mình lục lọi những yêu thương từ người khác và chính bản thân họ mà thôi. Cứ cố gắng như thế liệu có thấy mệt mỏi không? Có chứ, bởi vì nếu không kiên trì đến vậy thì nhịp đập trái tim tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ là lúc này, tôi muốn cảm nhận chút tĩnh lặng giữa nơi đô thị rộn rã, để lòng lắng lại những câu chuyện của quá khứ. Biết đâu tôi sẽ tìm thấy được một con đường mới, một ngã rẽ đúng đắn cho cuộc hành trình vẫn luôn đang tiếp diễn.
Nhìn ra biển cả mênh mông, có lẽ vì nó rộng lớn nên chứa đựng được toàn bộ nỗi ưu phiền trong tôi. Dù biết bản thân nhỏ bé giữa đại dương kia, nhưng vẫn muốn một lần được trở thành một đóa hướng dương, dũng cảm chạy theo ánh mặt trời gay gắt, để bản thân rực rỡ giữa muôn vàn loài hoa. Chỉ có như vậy thì tôi của hôm sau mới không còn hối tiếc, không còn bận tâm về những gian nan thử thách mà cuộc đời đã đặt ra ở xung quanh.
Mỗi ngày trôi qua là những khoảng thời gian nối tiếp nhau, vạn vật thay đổi để tồn tại, ai cũng lưu lại cho mình những trải nghiệm đã từng. Chúng ta vốn chẳng hiểu rõ bản thân, thế nên cách duy nhất đó là tìm kiếm bản ngã bên trong thâm tâm mỗi người.Tôi sẽ tập quen dần với những khía cạnh khác nhau của xã hội, và cũng sẽ giữ lại tôn nghiêm mà ngay cả hiện thực khắc nghiệt cũng chẳng thể phá vỡ được này. Biến nó trở thành niềm tin sống, để không phải bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào trong đời. Bởi vì tôi biết, những điều tốt đẹp dù lớn dù nhỏ thì chúng vẫn luôn đến bên ta một cách bất ngờ.
Vào mỗi khi bình minh thức giấc, tôi nhất định đón chào ngày mới bằng nụ cười đơn thuần, lắng nghe những âm thanh từ cuộc sống và nhìn ngắm bầu trời với ánh mắt chân thành. Ngày mai đến thế nào, không hề có dấu hiệu gì báo trước, thế nên tôi cứ trân trọng hiện tại của mình, tận hưởng tất cả mọi điều tôi đang có lúc này mà thôi.Rồi tôi lại dành vài giờ trên biển để ngắm hoàng hôn, cảm nhận giây phút cận kề kết thúc của một ngày. Cũng giống như những năm tháng cuối đời người vậy, lúc ấy mới bất chợt nhìn thấy giá trị cao đẹp từ sự sống. Chúng ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người, trải qua rất nhiều thử thách, điều quan trọng là đừng đánh mất tâm sơ mà chúng ta đã từng ước nguyện thuở niên thiếu.
Ngày hôm qua chẳng đi đâu cả, nó vẫn ở yên đó cùng những niềm vui và nỗi buồn của bạn, chỉ cần bạn ngoảnh đầu mọi thứ sẽ hiện ra trước mắt, thế nhưng tương lai cũng vẫn đang đợi bạn tiến tới chinh phục kia mà.
– Hoàn –


Bình minh luôn là những buổi sáng thanh khiết an lành
Bình minh, luôn là khoảnh khắc dịu êm và thanh khiết nhất trong ngày. Khi những tia nắng đầu tiên ló rạng, cảnh vật từ từ hiện lên qua lớp sương mờ ảo. Bầu không khí sau một đêm được cỏ cây thanh lọc, đã trở nên mát dịu. Những làn gió đầu ngày hãy còn nhẹ. Chỉ nhẹ rung những giọt sương lấp lánh rơi xuống đất. Vạn vật bắt đầu thức giấc.
Có tiếng gà gáy xa xa. Có tiếng người xe bắt đầu nhộn nhịp. Có tiếng cây lá xào xạc chào bình minh. Mặt trời dần nhô lên. Tia nắng xuyên tầng mây mà chiếu rọi. Nắng sáng sớm hãy còn nhẹ lắm. Chỉ hiền hòa man mát. Chưa có cái nóng gắt khi mặt trời lên đỉnh đầu.
Nắng sáng không rực rỡ như chiều tà. Không xanh đỏ hay cam tím. Bầu trời buổi sáng sớm, mang một vẻ đẹp êm dịu thuần khiết. Những áng mây bắt sáng, chỉ nhẹ ửng hồng. Những tia nắng xuyên tầng mây, tầng tầng lớp lớp xốp như bông gòn trắng. Thiên nhiên cũng thật hiểu lòng người. Những buổi sáng bắt đầu một ngày mới, luôn nhẹ nhàng và dịu hiền như vậy.
Bạn đừng nên để lỡ, những khoảnh khắc sớm mai diệu kỳ như vậy. Sáng dậy sớm hơn một chút. Kéo tấm rèm cửa, mở cửa sổ cho gió và nắng sớm vào phòng. Tập vài động tác thể dục khởi động, chuẩn bị một bữa sáng nhẹ nhàng. Không có tất bật chẳng có vội vã. Một ngày, bắt đầu như vậy, có phải sẽ tuyệt hơn những cơn ngủ vùi, đi làm trong tật bật, tắc đường kẹt xe sẽ khiến bạn nản lòng.
Cơ thể mình, hàng ngày đều cần ăn. Và tinh thần mình, hàng ngày đều cần đều đặn làm tươi mới. Người ta bây giờ biết quan tâm đến cơ thể, đến sức khỏe là rất tốt rồi. Bây giờ, cần chú ý thêm chút xíu nữa. Đến sức khỏe tinh thần. Một tinh thần khỏe mạnh, minh mẫn. Một tinh thần kiên cường, trong sáng và khỏe mạnh. Điều đó sẽ khiến bạn có một cuộc sống trọn vẹn hơn, dù bạn là ai, đang làm gì, đang có một cuộc sống ra sao.
Không phải bạn phải thật giàu có mới là hạnh phúc. Không phải bạn thật nổi tiếng, được nhiều người ngưỡng mộ mới là hạnh phúc. Có lẽ bạn đã nghe điều này rất nhiều. Bạn chỉ cần ngồi quan sát một chút. Sẽ thấy, dù là tổng thống đầy quyền lực, hay người ăn xin bên đường, tất thảy đều bị chi phối bởi nghiệp quả, bởi sinh lão bênh tử. Chẳng ai trốn thoát.
Hãy dành cho mình, những buổi sáng bình minh thật trong lành thuần khiết. Nhẹ nhàng đi qua năm tháng. Dù bạn bận đến cỡ nào, hãy nạp cho tinh thần của mình những liều thuốc chữa lành vạn năng. Bằng sự thanh thản của buông xuống và thư giãn. Bằng những chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc đời.
Tự hứa với lòng trước khi ra khỏi nhà, rằng khi bước qua cánh cửa này, dù đằng sau nó là gì, nắng xanh hay mưa rào. Bạn vẫn bình thản đi tiếp trong an bình.
Chay Mộc


Đón bình minh
Một ngày nọ, tôi chợt nhận ra giấc ngủ của mình như một cuốn nhật ký đã cũ kỹ và nhàu nát. Là vì, tôi đã ghi vào giấc mơ của mình tất cả những lo lắng, phiền muộn của một ngày qua đi. Ghi rồi xóa, gạch rồi lại viết, cứ thế chất chồng, đan mắc vào nhau để sáng thức dậy đầy mệt nhọc và uể oải.
Ra đường, tôi nhận ra những đôi mắt lạ lẫm vô hồn ở mấy cái đèn đỏ mà tôi phải qua mỗi sáng. Thực ra cột đèn tín hiệu giao thông nào cũng có đủ 3 màu, ấy vậy mà người ta chỉ gọi tên màu đỏ – màu ám ảnh nhất, thách thức nhất như tảng đá lớn phải vượt qua mỗi sáng trong cơn thèm ngủ. Lúc này, chắc ai cũng đang ước giá như sáng nay là sáng thứ Bảy để được “ngủ nướng” thật đã. Nhưng, nếu cuộc đời này chỉ toàn những ngày cuối tuần thì sao ta gặp được bình minh mỗi sáng.
Ở quê, mẹ tôi gọi điện ra dặn dò đi làm về thì qua nhà xe để lấy chút thực phẩm mẹ gửi ra. Phụ nữ bao giờ cũng thương con bằng sự thêm nếm, bù trì trong khi bố tôi thì lạnh lùng hơn, ông chỉ dặn: “Sao không ngủ dậy sớm mà làm việc?”. Bố với tôi là hai thế hệ, một thế hệ xe đạp, bi đông nước, quạt con cóc, radio đeo chéo hông và ti vi vặn núm… làm sao hiểu được thế hệ 4.0.
Nhưng đến một ngày cả khu phố bị cúp điện, tôi đành phải đi nằm sớm nghe tiếng muỗi vo ve. Khi đi nằm rồi tôi mới nhớ ra mình quên kéo rèm, ngoài kia là một khoảng sáng xa xăm của trăng phố nhạt nhòa ngoài cửa kính. Ánh trăng làm tôi lại nhớ ra những ngày ở quê. Chắc giờ này anh trai tôi đã ngủ được một giấc. Người nông dân có một đồng hồ sinh học riêng, một cách nghĩ riêng. Khi đã là hai người đàn ông trung niên, anh luôn nhìn tôi bằng một sự cảm thông: “Sinh hoạt thế nó bất thường lắm”. Hai chữ “bất thường” nghe ra cũng có lý. Tôi kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản, tồn tại dựa trên sự thất thường của giá nhà đất, mỗi khi dẫn khách xem căn hộ thường không quên review và chốt lại một câu: “Anh/chị sống ở đây thì sẽ được ngắm bình minh lên trước cả thành phố…”.
Tôi nhớ ngày bé, hai anh em thường thức dậy sớm vào những ngày không mưa. Chúng tôi chạy lên đồi, đi ngắm mặt trời hiện lên sau mỏm đá rồi mới chạy ù về đánh răng, rửa mặt, điều đó đã thành thói quen cho đến khi tôi đi học và xa quê. Nhớ lần đầu tiên khi tôi mới 4 – 5 tuổi, tôi hỏi anh sao cứ phải lên đồi nhìn về mỏm đá ấy, anh cười bảo: “Anh đã hẹn rồi!”. “Anh hẹn ai cơ?” – tôi hỏi lại: “Anh có hẹn với bình minh”…
Một đứa trẻ sẽ lớn lên bằng những điều mà chúng tin là thật. Nhưng rồi, khi đứa trẻ ấy lớn lên đủ hiểu ra chân lý cuộc đời chúng sẽ lãng quên những chuyện đó. Thế nhưng, khi đã trung niên, người ta lại muốn tin vào những câu chuyện của trẻ con. Tôi đã thức dậy trong một buổi sáng không kéo rèm cửa, giấc mơ của tôi không bị nhàu nát bởi những thắc thỏm, âu lo, tôi thấy trong người nhẹ nhàng và khoan khoái.
Bây giờ là gần 5 giờ, tôi liếc đồng hồ rồi như nhớ ra điều gì, tôi chỉ kịp khoác áo, cầm chìa khóa và chạy ra xe.
Tôi về đến nhà khi mặt trời chưa lên. Quê tôi cách thành phố không xa nhưng nằm giữa những quả núi, tôi chạy lên đồi đã thấy anh tôi đứng đó từ bao giờ. Xung quanh anh là những đứa cháu tôi với cái dáng loi choi, loắt choắt như anh em tôi hôm nào. Cùng đón bình mình nhé, sớm nay tôi đã kịp trở về miền đồi dấu yêu này để đón bình mình như đã hẹn từ bao năm trước…
Tản văn của Bùi Việt Phương


Có thể bạn thích: