Tại mỗi một quốc gia đều có những câu chuyện cổ tích, ngụ ngôn, chuyện dân gian riêng biệt với những phong cách theo một bản sắc văn hóa của quốc gia đó. Những … xem thêm…câu chuyện cổ tích tại Nhật Bản cũng như vậy, đều có những nét đặc trưng riêng với các câu chuyện kinh điển về những điều thú vị trong cuộc sống và được nhân hóa lên một cách kỳ ảo. Trong bài viết hôm nay hãy cùng TopChuan.com đến với các câu truyện cổ tích dân gian Nhật Bản hay nhất qua bài viết dưới đây nhé.
Bunbuku Chagama – Chiếc ấm thần kỳ
Jinbei là một người chuyên thu mua đồ cũ. Một ngày, trên đường trở về từ thị trấn khi đã thu mua được khá nhiều đồ, Jinbei thấy đám nhóc nọ đang bắt nạt một cô gái nhỏ.
“Này, mấy đứa, đừng chọc phá cô bé nữa” – Jinbei lên tiếng.
Mấy anh nhóc bỏ chạy tán loạn. Jinbei quay sang định hỏi chuyện cô bé thì em đã biến mất từ bao giờ. Jinbei tiếp tục về nhà. Khi đi ngang qua một ngôi chùa trên ngọn đồi gần đó, Jinbei gặp một nhà sư, ông cất tiếng gọi to:
“Này Jinbei, ta cần một ấm trà. Cậu có cái nào tốt tốt thì mang đến cho ta nhé! Lão nạp sẽ trả giá tốt cho cậu.”
Nói rồi nhà sư trở lại vào trong.
Về đến nhà, Jinbei bắt đầu phân loại những thứ anh thu mua được. Thường thì anh không bao giờ bán chúng ngay. Vì vậy mà nhà Jinbei mỗi lúc một đầy những thứ lỉnh kỉnh và anh cũng mỗi lúc một nghèo hơn.
Bỗng anh phát hiện có cái ấm trà rất đẹp nằm ở góc nhà. Nhớ lại lời vị sư già ban nãy, Jinbei định bụng sẽ quay lại chùa và mang theo cái ấm cũ.
“Chà, trông vậy mà nặng gớm…” – Jinbei lầm rầm nói một mình khi cố khiêng cái ấm lên.
“Gần được rồi, cố lên, cố lên” – một giọng nói lạ vang lên từ trong chiếc ấm.
Ngạc nhiên, Jinbei nhìn kỹ lại thì hóa ra là một con… nửa mang hình dạng tanuki, nửa mang hình dạng ấm trà.
“Em là bé gái hôm nay được anh cứu.” – tanuki nói – “Hãy để em được trả ơn anh.”
Vậy là Jinbei mang cái ấm trà – tanuki đến chùa. Vừa nhìn thấy, nhà sư đã thốt lên:
“Quả là ấm trà tuyệt đẹp! Lão nạp sẽ mua nó!”
Vậy là nhà sư mua lại chiếc ấm từ Jinbei mà chẳng hay biết nội tình bên trong.
Về đến nhà, Jinbei bắt đầu suy nghĩ, rằng liệu anh có đúng khi bán ấm trà cho nhà sư và liệu tanuki có ổn hay không…
Lúc này, có cái ấm mới, nhà sư hồ hởi pha liền một bình trà. Ông đặt ấm lên bếp lò hừng hực lửa. Con tanuki nhỏ dẫu có cố gắng chịu đựng đến đâu cũng chẳng cầm cự được lâu, cuối cùng đành hiện nguyên hình. Vị sư già bị một phen hú vía, vừa hoảng sợ vừa tức giận.
Khi Jinbei vẫn loay hoay với những suy nghĩ lo lắng cho tanuki thì “rầm” một cái, nó chạy ào vào nhà, la khóc ầm ỉ:
”Đau, đau, đau, đau, đau. Đúng là kinh hoàng, khủng khiếp, ghê rợn!!!!!”
Tanuki nước mắt ràn rụa ôm chầm lấy Jinbei với vết bỏng lớn trên lưng.
“Tội nghiệp em quá, tất cả là lỗi của ta.” – Jinbei ngậm ngùi nói.
Khi anh đang lấy thuốc trị thương cho con vật tội nghiệp thì nhà sư cũng vừa vào tới. Gương mặt ông lộ rõ vẻ giận dữ, ông nói:
“Tại sao cậu lại lừa ta?! Trả tiền lại cho ta! Cả việc con tanuki kia làm ta sợ hãi như vậy, cậu phải bồi thường mọi tổn thất.”
Vậy là số tiền Jinbei trả cho nhà sư còn nhiều hơn số anh bán cái ấm. Tanuki nằm trên giường không ngớt lời xin lỗi:
“Xin lỗi Jinbei, em thật sự xin lỗi. Em cứ tưởng làm vậy thì có thể đền ơn cho anh. Không ngờ còn khiến anh thêm rắc rối…”
“Đừng lo, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, đừng suy nghĩ về chuyện tiền bạc nữa vì… ta đã có một ý rất hay.” – Jinbei nói, mắt ánh lên sự tự tin với kế hoạch của mình.
Nhờ sự chăm sóc tận tình của Jinbei, chẳng mấy chốc mà vết bỏng của tanuki nay đã lành hẳn. Mong muốn nhanh chóng báo ơn, tanuki vồn vả hỏi:
“Hôm nọ, anh bảo có ý hay, là gì vậy?”
“À, về chuyện đó đó hả?” – Jinbei tiếp – “Em thấy sao nếu chúng ta cùng biểu diễn trên phố. Ta sẽ đánh trống thổi kèn, em thì nhảy múa trên dây, thỉnh thoảng lại biến thành thứ nọ thứ kia, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người.”
Chẳng cần suy nghĩ, tanuki đương nhiên tán đồng, rồi nó nói:
“Chúng ta sẽ cùng biểu diễn! Nhưng để thành thạo biến hình, em cần phải luyện tập trước.”
Và những ngày sau đó, cả hai đều luyện tập rất chăm chỉ.
Một thời gian ngắn sau, Jinbei cùng tanuki nổi tiếng khắp nơi. Họ thu hút đám đông bất cứ đâu họ đến. Tanuki không những đền ơn được cho ân nhân, nó còn có được cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau cùng chàng trai tốt bụng.

Kaguya Hime – Nàng công chúa trong ống tre
Tanabata sama – Truyền thuyết Thất Tịch
Lễ hội Tanabata là sự giao thoa giữa tín ngưỡng Nhật Bản và truyền thuyết của Trung Quốc về hai ngôi sao ở hai hướng ngược nhau của dãy Ngân Hà là Altair – Ngưu Lang và Vega – Chức Nữ chỉ gặp nhau một lần trong năm vào ngày 7 tháng 7. Người ta thường viết những điều ước lên các mảnh giấy 5 màu và treo lên nhánh cây tre. Nhánh tre này được đặt vào những chổ dễ thấy để những điều ước trở thành sự thật.
Truyền thuyết về Tanabata có nhìu dị bản khác nhau tùy vào từng vùng của Nhật Bản và sau đây là một trong những dị bản của câu chuyện này.
Ngày xửa ngày xưa, có anh nông dân sống một mình ở 1 làng wê nhỏ. Một ngày, trên đường từ đồng về, anh tình cờ thấy một chiếc áo rất đẹp nằm vắt vẻo trên cành cây. Nhìn lại bộ quần áo tồi tàn trên người mình, thế là chàng trai bèn mang chiếc áo kia về nhà.
Nhưng vừa lúc đó thì có tiếng nói vang lên, “Xin lỗi…” Chàng trai quay lại và hỏi:” Ai vừa gọi tôi đấy?” Một cô gái xinh đẹp trả lời :” Vâng, là tôi, xin hãy trả lại tôi chiếc áo lông kia. Tôi vốn là tiên nữ trên trời xuống đây để tắm. Nếu không có áo lông tôi sẽ chẳng thể trở về”.
Cô gái bắt đầu khóc nhưng chàng trai lại giả vờ: ”Áo lông ư? Tôi không biết cô đang nói về cái gì” Không thể trở về trời, cô tiên đành miễn cưỡng ở lại trần gian và bắt đầu cuộc sống mới với chàng trai trẻ kia. Nàng tiên tên là Tanabata. Tanabata kết hôn với chàng trai ở hạ giới và hai người đã có một cuốc sống rất hạnh phúc. Một năm sau, trong khi chàng trai đi làm, Tanabata tình cờ phát hiện áo lông của mình trên xà nhà. “Ta biết là chàng đã giấu áo của ta đi” – nàng thì thầm nói rồi khoát áo lông trở lại làm nàng tiên kiều diễm của trước kia.
Buổi chiều, khi chàng trai từ đồng trở về, anh rất ngạc nhiên khi thấy vợ mặc áo lông đứng đợi mình trước cửa. Tanabata bất ngờ bay lên trời và nói vọng lại :” Nếu chàng còn iu em thì hãy kết 1000 đôi giày rơm chôn xung quanh gốc tre. Nếu chàng làm được em sẽ có thể nhìn thấy chàng. Em sẽ đợi ” Nói rồi, Tanabata cứ thế mà bay cao dần xa dần.
Chàng trai rất buồn nhưng anh vẫn biết chuyện anh phải làm. Ngày nào anh cũng ngồi bện những đôi giày rơm, anh làm từ sáng đến tối ko nghỉ ngơi. Cuối cùng thì cũng xong 1000 đôi, nhớ lời vợ dặn, chàng trai đem chôn chúng quanh gốc cây tre.
Vừa chôn đủ 1000 đôi giày xuồng thì cây tre bỗng lớn dần lên, cao hơn thêm, cao tít lên trời xanh. Chàng trai thấy thế lập tức trèo lên cao, anh quyết trèo cho đến khi đến được trời. Nhưng vì do quá nóng lòng muốn gặp vợ, mà khi bện giày rơm chỉ được 999 đôi thế nên cây tre không thể mọc cao đến tận trời. “Tanabata !! Tanabata !!!” chàng trai gào to hết sức có thể. “Là chàng đấy sao” – tiếng Tanabata vọng trả lời. Rồi nàng cưỡi mây đến và giang rộng đôi tay kéo chồng về phía mình. “Ôi, Tanabata iu dấu, ta nhớ nàng nhìu lắm !” chàng trai nghẹn ngào nói. Hai vợ chồng mừng mừng tủi tủi vì được gặp lại nhau sau 1 thời gian dài xa cách. Cả hai chẳng còn chú í gì đến xung quanh, trong mắt họ chỉ có người yêu quý nhất. Cha của Tanabata vô cùng tức giận, con gái ông chẳng những đã lấy người trần còn dám bày cho hắn cách lên trời. Thế là ông đày chàng trai tội nghịp í với hy vọng cho chàng phải chịu nhìu khổ sở. “Ngươi phải canh ruộng dưa trong 3 ngày 3 đêm” – ông nói. Canh ruộng dưa vốn cũng chẳng phải việc gì cực nhọc nhưng rất khát nước, và nếu chàng trai ăn mất trái dưa nào thì những chuyện khủng khiếp ko thể lường trước sẽ đón chờ chàng. Tanabata nói với chồng: ”Chàng nhất định không được ăn bất cứ trái dưa nào đấy”
Ba ngày trôi wa, chàng trai đã không thể cầm cự nổi cơn khát thêm được nữa. Chàng với tay lấy một quả dưa. Nhưng vừa chạm tay vào thì quả dưa nổ tung, nước phun ra tứ phía tạo thành một dòng sông. “Chàng ơi !!!!!” ”Tanabata ơi !!!!!” Dòng sông chảy dài ngăn cách đôi vợ chồng thành hai phía.
Cặp tình nhân cứ vậy mà nhìn nhau cho đến khi cả hai hóa thành hai ngôi sao Altair và Vega (Ngưu Lang – Chức Nữ) Cha của Tanabata chỉ cho phép họ gặp nhau mỗi năm 1 lần vào ngày 7 tháng 7. Vào ngày này, hai ngôi sao sẽ cùng chiếu sáng rực rỡ ở hai phía của dãy Ngân Hà.


Địa tạng Bồ tát Kasa Jizou
Tóm tắt:
Ngày xửa ngày xưa, có cặp vợ chồng già sống trong 1 ngôi làng với mùa tuyết rơi dày. Gia cảnh nhà họ rất nghèo, khi Tết đến thì tới cả bánh mochi cũng chẳng có mà ăn. Vì vậy mà 2 vợ chồng đã cùng nhau làm nón lá Kasa để cụ ông mang ra phố bán kiếm tiền mua bánh mochi về ăn trong mùa Tết.
Nhưng buồn thay, ông lại không bán được cái nón lá nào. Ngoài trời thì tuyết lại bắt đầu rơi, nên ông cụ đành dọn hết nón và trở về nhà.
Trên đường về, ông bắt gặp rất nhiều bức tượng Địa tạng Bồ tát đứng dọc bên đường. “Tuyết rơi phủ đầy trên đầu tượng thế này hẳn phải lạnh lắm… “, cụ ông nghĩ vậy rồi lấy nón lá Kasa ra đội lên đầu tượng. Nhưng khi đến bức tượng cuối thì ông lại không đủ nón, nên ông bèn lấy chiếc khăn tay của mình để choàng cho bức tượng cuối cùng.
Sau đó, cụ ông tay không trở về nhà, còn cụ bà thì vẫn chào đón ông về rất nồng ấm. Bà không trách móc gì về chuyện ông chẳng bán được cái nón nào để có tiền mua bánh mochi, mà còn khen ông đã làm được việc tốt sau khi nghe ông kể việc mình đã lấy số nón không bán được ấy tặng hết cho Địa tạng Bồ Tát ven đường.
Tối hôm đó, khi ông bà đang ngủ thì bỗng giật mình vì có tiếng “Bịch!” lớn ngoài hiên nhà, nghe giống như là có thứ gì đó rất nặng vừa rơi xuống vậy. Khi mở cửa ra, cả 2 rất đỗi ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình có biết bao của ngon vật lạ từ trên rừng dưới biển, cùng biết bao nhiêu là vàng bạc châu báu, và thấp thoáng đằng xa là bóng của những bức tượng Địa tạng Bồ tát đang đội nón lá Kasa và chiếc khăn tay ông cụ đã tặng.

Momotaro – Chú bé quả đào
Ngày xửa ngày xưa, ở Nhật Bản có hai hai ông bà lão sống chung với nhau. Một ngày nọ, ông lão lên núi đốn củi, còn bà lão ra sông để giặt đồ.
Khi bà lão đang giặt đồ thì từ thượng nguồn có một quả đào lớn trôi đến và bà đã mang nó về nhà. Bà lão định sẽ ăn nó cùng với ông lão và đã cắt nó bằng một con dao làm bếp. Đột nhiên, họ phát hiện một em bé ở bên trong. Ông và bà đặt tên cho em bé là “Momotaro (Đào Thái Lang) sinh ra từ quả đào”.
Momotaro lớn nhanh như thổi và trở thành một chàng trai mạnh khỏe. Một ngày nọ, cậu nói rằng “Con sẽ đến Onigashima (đảo quỷ) để xua đuổi con quỷ!”. Thế là ông bà lão đã chuẩn bị hành trang và bánh dẻo Kibidango cho cậu.
Trên đường đến Onigashima, có một con chó bị đói bụng. Momotaro đã cho chú chó một cái bánh Kibidango và thu nạp nó làm bạn đồng hành. Tương tự như vậy, khỉ và chim trĩ cũng được cậu thu nạp.
Momotaro đã đến Onigashima cùng với những người bạn của mình và đánh bại con quỷ. Cậu mang về những kho báu mà quỷ đã cướp được và sống sung túc với ông bà lão. Họ sống hạnh phúc đến suốt đời.

Có thể bạn thích: