Dân gian có câu ” Khó hai bàn tay, giàu đôi con mắt”, đúng vậy với những người khiếm thị cuộc sống của họ thật sự khó khăn và thiệt thòi. Nhưng rất nhiều người trong số họ đã không chịu khuất phục trước số phận mà vẫn vươn lên làm chủ cuộc sống của mình, trở thành người có ích cho xã hội. Để chia sẻ với những người không may mắn đó TopChuan.vn xin giới thiệu những bài thơ hay viết về người khiếm thị.
Bài thơ: Cô sẽ bên em – Phan Thu Hà
CÔ SẼ BÊN EM
Tbất lương giả: Phan Thu Hà
Tiếng chân cô xa dần trong ngõ nhỏ
Vương lòng em một phím tơ ảm đạm
Có phải nắng đang tắt dần trên cỏ
Và cuối trời là vệt hoàng hôn ?…
Đừng bi hùng nhé ngày mai cô lại tới
Sẽ đưa em cùng bước tới trường
Sẽ thắp lên những đam mê ước vọng
Đã bao ngày khắc khoải trái tim non.
Cô sẽ kể em nghe về màu xanh của cỏ
Khi mùa xuân gọi hoa lá tươi màu
Sẽ cho em hiểu dịu dàng của gió
Lúc thu về trên mái ngói thâm nâu.
Đến bên em cô sẽ là ánh sáng
Cho cuộc đời không chỉ có đêm đen
Đưa em tới những chân trời kiến thức
Thắp tình người cho những trái tim.
Hãy vững bước tự tin em nhé
Bình minh rồi sẽ ló rạng ngoài kia
Em sẽ nghe tiếng chim ríu rít
Và cuộc đời ấm áp sẻ chia.
Phan Thu Hà . 9/7/2018
Bài thơ: Hai anh em hát rong – Đỗ Thị Phương Lan
Hai anh em hát rong
Tác hiểm giả: Đỗ Thị Phương Lan
Em trai bé đi trước
Dắt tay anh theo sau
Anh không nhìn thấy đâu
Bởi mắt anh đã hỏng.
Hai anh em hát rong
Kiếm đồng bạc nuôi thân
Dù khó khăn vô ngần
Cũng không xin bố thí.
Mặc dù anh khiếm thị
Phải nuôi em nuôi mình
Vẫn sống rất có tình
Không lụy mình thiên hạ.
Anh đánh đàn em ca
Kiếm tiền bằng sức lực
Dù ít nhiều cũng được
Anh em luôn thuận hoà.
Số mệnh con người ta
Chẳng ai là biết trước
Sống thẳng ngay là được
Không xấu hổ với đời…
9/7/18
Bài thơ: Chuyện thương binh hỏng mắt – Đoàn Thịnh
Chuyện thương binh hỏng mắt
Tbất lương giả : Đoàn Thịnh
Gặp nhau lập cập lời chào
Bàn tay luýnh quýnh rờ vào mặt nhau.
Đằng sau mỗi cặp kính nâu
Con ngươi bằng sứ hướng đâu vô hồn.
Chỉ lung linh tiếng cười ròn
Rồi ôm nhau khóc như còn ngày xưa …
Cái ngày đôi mắt còn chưa …
Xuyên đêm chiến trận nắng mưa dặm dài.
Mắt mong hoa bưởi tóc cài
Bâng khuâng dõi suốt dặm ngoài hậu phương .
Mà nay khua gậy lần đường
Vịn vào đâu cũng khôn lường bước chân.
Bấy nhiêu gương mặt yêu thân
Bao hoa lá , với trăng ngần…bỗng không
Còn đâu thấy thắm môi hồng
Chập chờn dáng mẹ lưng còng ngóng con.
Như bao lấp lánh sáng dồn
Từ trong hốc mắt chỉ còn tối đen.
Ccường bạo anh cười , khóc hồn nhiên
Để cho bè bạn nấc lên từng lời.
Ngàn sao mãi mãi rạng ngời
Trong tròng mắt ấy, ơi người chiến binh.
Đoàn Thịnh
2018-07-10 18:54:15
Tôi yêu bài thơ này
Bài thơ; Màu thương nhớ – Hoàng Minh Tuấn
MÀU THƯƠNG NHỚ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Con mãi nhớ ngày xưa một thuở
Bên bạn bè say lắm trẻ thơ
Dắt tay nhau tung tẩy từng giờ
Cùng nô đùa trong sân trường ấy.
Rồi tan trường mẹ thường đứng đấy
Đón con về bao chuyện hỏi han
Nào hôm nay con được học đàn
Nào ngày kia con theo lớp vẽ.
Con cũng giấu những chuyện chưa kể
Như vẩy mực các độc bạn bàn trên
Để rồi cô ca thán bi lụy phiền
May mà cô tha không mbất lươngh mẹ.
Rồi những đêm liên hoan vui thế
Dưới ánh trăng chạy nhảy tung tăng
Nhớ ánh trăng bàng bạc đêm rằm
Đèn lồng đỏ cùng nhau duyệt đội.
Nhớ nụ cười nhớ thương vời vợi
Tạm biệt con khi mẹ rời đi
Thế rồi bỗng đến 1 ngày kia
Đôi mắt con cứ … nhoè đi mãi …
Đôi mắt con không quay trở lại
Của ngày xưa, chập chững làm người,
Con biết mẹ giấu nước mắt rơi
Khi biết con không nhìn thấy nữa …
Bao thuốc thang, bao nhiêu chạy chữa
Mẹ đưa con đi khắp mọi nơi
Chỉ mong sao ánh sáng cuộc đời
Lại trở về với con lần nữa …
…………….
Con biết mẹ vô cùng đau khổ
Khi mỗi lần mẹ kể con nghe
Trăng đêm nay màu sắc là gì
Ánh bạc trắng hay bi thiết sắc đỏ …
Tiếng mẹ vẫn thì thầm to nhỏ
Để con nhìn theo đó mẹ ơi
Đau lòng con một trái tim côi
Và lòng mẹ rối bời thương nhớ …
Ừ, số phận bắt con phải khổ
Thì xin mẹ chớ có bi đát đau
Giờ đây con cần mỗi một màu
MÀU THƯƠNG NHỚ mẹ dành con đó!
Hà nội, 9/7/2018
Bài thơ: Trận cầu tuyệt vời – Hồ Viết Bình
TRẬN CẦU TUYỆT VỜI
Tđộc ác giả: Hồ Viết Bình
Chạy theo tiếng lắc loong coong
Chân chạm được bóng là con sút liền
Hướng về phía huấn luyện viên
Đứng sau kÁc gỗ luôn mồm: boy, boy.
Đá hay quá cbất lương con ơi
Dù không thấy bóng nhưng chơi rất cừ
Cũng luồn, cũng lác độch, cũng lừa
Chưa hết một hiệp mệt đừ nhưng vui.
Mỗi đội chỉ có năm người
Với hai huấn luyện không rời mắt ai
Nào Hoà, nào Thuận, nào Mai
Bên trái, bên phải có hai bạn kèm.
Hoà ơi cố gắng thoát lên
Nghe tiếng thầy gọi con liền chọc khe
Boy, boy cô đứng đây nè
Con sút mạnh quá ngã đè lên nhau.
Cô đỡ con dậy xoa đầu
Ôi! Thương thương quá trận cầu con trai
Khiếm thị nhưng không khiếm tài
Chúng con rèn luyện ngày mai giúp đời.
Bài thơ: Em bé bán tăm – Doãn Kim Oanh
Em bé bán tăm
Tđộc ác giả: Doãn Kim Oanh
Có cô bé mù
Bán tăm góc chợ
Bao lâu tôi không nhớ
Ngày nắng cháy mưa giông
Đôi môi hồng tím tái.
Nước mắt tôi đã chảy
Khi mua một bó tắm
Em tưởng tôi nhầm
Đưa tiền trả lại
Lòng tôi ấm lại.
Nhìn vào mắt em
Đôi mắt đen của em
Không nhìn rõ được
Nhưng tâm hồn em
Thanh cao tình khiết.
Mong một ngày
Sẽ có những bàn tay
Sẻ chia nhân ái
Mang đến cho em nguồn sáng trong đời
Em bé mù của tôi.
Bài thơ: Anh thương binh khiếm thị – Phạm Văn Ngoạn
ANH THƯƠNG BINH KHiẾM THỊ
Tđộc ác giả: Phạm Văn Ngoạn
Đất nước chiến tranh.
Tạm biệt người thương ,anh vào quân ngũ.
Vượt trường sơn, đói ăn mất ngủ
Anh đi giải phóng miền nam.
Trong một trận chiến kinh hoàng.
Đôi mắt anh ,không còn nguyên vẹn.
Xung quanh mù mịt mầu đen.
Thế giới này là cả màn đêm.
Đồng đội đưa anh về hậu phương.
Cô giáo làng đón anh trong tình âu yếm.
Nâng niu, thương yêu
Họ cùng nhau xây tổ ấm tương lai.
Rồi ..cứ mỗi buổi chiều, hay lúc sớm mai
Đường làng nghe tiếng gậy khua lốc cốc..
Tiếng bước anh thương binh ngược xuôi khó nhọc.
Anh đi bán vé số về..
Anh hăng say mọi công việc làng quê.
Quên đi những não nề u tối.
Vui con cười nói bi bô.
Vui trong hạnh phúc vô bờ..
Anh chẳng cam phận đợi chờ
Những cảm Thông thương hại.
Không mặc cảm, không trác độch hờn ai.
Phía trước anh là cả tương lai..tươi sáng…
Anh là người chiến thắng, trở về.
Bên anh có vợ con, và cả làng quê…
Phạm Văn Ngoạn
Có thể bạn thích: