Hưng Yên không chỉ nổi tiếng với những di tích lịch sử lâu đời, những làng nghề truyền thống mà còn nổi tiếng bởi những đặc sản từ dân dã đến sản vật tiến vua.
Nhãn Lồng
Nói đến Hưng Yên là người ta nghĩ ngay đến nhãn lồng, một loại trái cây quý tiến vua ngày xưa. Nhãn lồng không chỉ là một sản vật quý mà nó đã trở thành niềm kiêu hãnh của mảnh đất Hưng Yên. Mùa tháng 7, tháng 8 đang là mùa nhãn lồng Hưng Yên chín rộ. Nhãn lồng Hưng Yên quả to tròn, vỏ có màu vàng nâu nhạt, cùi dày, ráo nước, bóc một lớp vỏ mỏng láng để lộ lớp cùi nhãn dày trắng ngà, bên trong là hạt nhỏ màu đen nháy, đưa vào miệng nếm thử có vị ngọt thơm, giòn dai.
Tương Bần
Từ xa xưa, tương Bần Hưng Yên đã là thứ sản vật ngon dùng để tiến vua. Ngày nay, tương Bần vẫn nổi tiếng khắp nơi và trở thành một loại nước chấm đặc sản khiến nhiều người “mê mẩn”. Chỉ cần gạo nếp cái hoa vàng, đỗ tương và muối là đã có thể làm tương. Ba công đoạn chính là lên mốc xôi nếp, ngả đỗ và phơi tương (ủ tương). Tương Bần Hưng Yên có hương vị khó diễn giải. Cái vị ấy ẩn dưới độ sánh rất đậm đà, chìm trong vị ngọt ngon đặc trưng.
Gà Đông Tảo
Đây là giống gà quý chỉ có ở huyện Khoái Châu, tỉnh Hưng Yên. Gà Đông Tảo có đôi chân to sần sùi như chân voi, thân hình chắc nịch. Giống gà này rất khó nuôi, đòi hỏi phải kỳ công chăm sóc và gà càng già càng quý, thịt ăn uống thường có mùi vị thơm ngon đặc trưng không lẫn với bất kỳ loại gà nào.
Ếch om Phượng Tường
“Đi thì nhớ vợ cùng con – Về nhà lại nhớ ếch om Phượng Tường”. Làng Phượng Tường, huyện Tiên Lữ, tỉnh Hưng Yên có câu ca dao về món ếch om lưu truyền từ lâu đời chứng tỏ nó là món ăn uống tuy dân dã nhưng đã được nâng lên tới mức âm nhạc trong độ ướt thực. Việc làm thịt ếch rất công phu. Phải dùng lá tre, nước vôi, muối xát kỹ và rửa bằng nước dấm cho sạch hết nhớt bên ngoài. Ếch được chế biến thành hai món. Nếu làm món ếch mọc thì phải lột sạch da cho thật khéo, từ miệng xuống chân, nguyên vẹn, không để cho da bị thủng rách. Thịt ếch đem băm nhỏ lẫn với vỏ quít khô, mộc nhĩ, nấm hương, thịt ba chỉ, trứng gà thêm gia vị tiêu, ớt, bột ngọt rồi cho vào cối giã mịn như giã giò. Sau đó nhồi lại vào da thành hình con ếch. Phải nhớ nhồi nom như ếch đói để khi chín nở ra là vừa. Đặt ếch lên đĩa để ngồi như ếch còn sống, rồi cho vào nồi hấp. Lúc sắp bắc ra lấy trứng gà hoặc trứng vịt đánh nhuyễn dội lên mình ếch cho chảy xuống thành hình hoa mướp. Khi ăn uống dùng dao cắt ra từng miếng chấm với nước mắm hạt tiêu. Ai đã một lần thưởng thức tưởng không thể quên hương vị của thứ đặc sản này. Còn món ếch om thì sau khi làm sạch, mổ bụng bỏ hết ruột gan, chỉ bóc lấy lại mỡ áo tơi, đặt ếch lên thớt dùng gọng dao dần kỹ cho nhuyễn xương, nhưng khi cầm lên vẫn phải nguyên là con ếch. Muốn thế gọng dao phải tròn, dần thật khéo, sau đó đem ướp gia vị gồm mẻ, vỏ quýt khô, mộc nhĩ, hạt tiêu, mắm tép, nước mỡ khoảng nửa giờ cho ngấm. Đoạn lấy lạt bó lại cho vào nồi nấu với măng, thịt ba chỉ. Nhớ đun nhỏ lửa cho sôi kỹ rồi bắc xuống om cạnh bếp, sao cho khi chín ếch và nước chỉ vừa một bát. Khi múc ra ếch phải nhừ, nước om phải có màu vàng đậm, sóng sánh như mật ong, toả mùi thơm quyến rũ.
Chả gà Tiểu Quan
Thôn Tiểu Quan (xã Nhuế Dương, huyện Khoái Châu, Hưng Yên) là nơi nổi tiếng với món chả gà. Cách làm chả rất công phu. Khi thịt con gà, phải chọn chỗ thịt nạc, bỏ hết gân, xương rồi chặt nhỏ cho vào cối giã. Khi giã gần được thì trộn với lòng đỏ trứng gà, nước mắm ngon, hạt tiêu, gừng, mỡ lợn thái hạt lựu rồi giã tiếp. Giã thịt cũng phải cách, nhát nào chắc nhát ấy không để thịt bắn ra ngoài. Giã xong lấy miếng mo cau phết thịt lên phên để nướng. Việc phết thịt lên phên cũng không phải dễ dàng, nếu phết quá mỏng thịt sẽ chảy sệ và rơi xuống hoả lò, nếu dày quá thịt sẽ không chín đều. Nướng chả phải nướng bằng tha hoa, than củi, nếu là than nhãn thì tốt. Nếu kiếm được quả thông khô cho vào than thì càng thơm. ăn uống chả gà đúng hơn là thưởng thức một món ăn uống lạ độc đáo, không thể ăn uống bỗ bã như các thứ khác. Khi ăn uống ta nhấm nháp từ từ để các giác quan cảm nhận được vị ngọt béo, thơm cay của chả. Ăn chả gà thích nhất là vào dịp tết, trời se lạnh, có điều kiện ngồi lai rai bên chén rượu Trương Xá thì thật là tuyệt.
Bánh dày làng Gàu
Từ xa xưa, bánh dày làng Gàu (xã Cửu Cao, huyện Văn Giang – Hưng Yên) đã được xếp ngang với rượu Trương Xá, tương Bần, góp phần tô đậm thêm bản sắc văn hoá siêu thị của đất Hưng Yên. Từ cây lúa hạt gạo, người làng Gàu đã sáng tạo ra loại bành dày có nhân ngon nổi tiếng dựa trên cơ sở là chiếc bánh dày thời Lang Liêu đời Hùng Vương. Gạo nếp làm bánh dày làng Gàu phải được gieo trồng trên đồng ruộng làng Gàu, ngâm nước giếng làng Gàu, và được chính tay khéo léo của các cô gái làng Gàu nặn mới thành tấm bánh xinh xắn, thơm ngon. Sắc thái văn hoá địa phương ở đây không hề trộn lẫn. Nhìn những chồng bánh dày trắng trẻo xếp đầy trong thúng, dưới nền lá chuối xanh, người ta liên tưởng đến sự hoá thân màu nhiệm của hạt gạo hiến dâng cho đời một món ăn uống của hương đồng gió nội.
Giò bì Phố Xuôi
Nhắc đến đặc sản Hưng Yên, người ta sẽ nghĩ ngay đến món giò nổi tiếng – giò bì phố Xuôi (xã Thuỵ Lôi, Tiên Lữ). Nguyên liệu gồm bì heo, thịt nạc, nước mắm nhĩ loại ngon. Phần bì sau khi làm sạch sẽ được luộc chín, xắt mỏng như sợi chỉ, thịt nạc bỏ vào cối quết nguyễn bằng tay, sau đó trộn chung với các loại gia vị cho thấm. Những chiếc giò bì sau khi luộc, để nguội sẽ trở nên săn chắc trong tấm lá chuối xanh cùng mùi thơm thoang thoảng. Giò bì có độ giòn và dai đặc trưng nên rất phù hợp để nhâm nhi trên bàn tiệc. Ngày nay về phố Xuôi chắc hẳn du khách sẽ không được thưởng thức chiếc giò bì quết tay như xưa nhưng có lẽ hương vị này vẫn đọng lại qua cách nêm nếm gia vị, những bí quyết gia truyền qua nhiều đời làm du khách bao giờ ăn uống cũng thấy ngon, đậm đà và không lẫn vào đâu được.
Bánh răng bừa Phụng Công
Bánh răng bừa còn được gọi là bánh lá hay bánh tẻ. Nó được làm từ bột gạo dẻo, giòn. Bánh răng bừa là tên thường gọi ở thôn Bến, xã Phụng Công, huyện Văn Giang, Hưng Yên. Loại bánh này có từ xa xưa. Cái tên xuất xứ là do hình dáng giống cái răng bừa vẫn dùng để bừa ruộng. Để có chiếc bánh ngon phải kén gạo ngon từ lúa trồng trên đất làng Phụng Công, giống gạo thơm nức, dẻo, ngọt. Bánh răng bừa Phụng Công khi bóc ra rất ráo, không dính tay, khi ăn uống có thể chấm với tương ớt, nước mắm ngon hay tương… tùy ý thích và khẩu vị từng người. Cắn miếng bánh thấy giòn nhưng lại dai, cái đặc biệt mà các loại bánh tẻ khác không có được. Mùi gạo tẻ đưa lên thơm mùi cơm mới, cái thơm của hành, ngọt của thịt, giòn của mộc nhĩ lan rất nhanh.
Có thể bạn thích: